Tù Phi Tà Vương

Chương 144 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Hiên Viên Khanh Trần nghe thấy những lời này của nàng thì trong lòng dâng

lên một cỗ ấm áp. Hắn vốn tưởng nàng sẽ cự tuyệt như tối hôm qua; trên

mặt hé mở một nụ cười tươi, đã không còn cái vẻ tàn khốc như ngày xưa,

đôi mắt tha thiết khóa trụ lấy thân mình kiểu nhỏ, tinh tế của nàng.

-

Khi nãy ta tìm thấy một rừng mai mai đã vào cuối mùa; vừa vặn có thể

cùng nàng đi tới đó xem thử; bằng không thì phải chờ tới ngày mai mới có thể đưa nàng tới đó. – hắn phát hiện ngoài ý muốn nên liền nhớ tới bộ

dáng vui vẻ của nàng khi thưởng mai trong Bắc an vương phủ.

Mị

Nô, nếu có thể đảo ngược lại thời gian thì ta hy vọng có thể trở lại như lúc trước, ít nhất lúc ấy ta và nàng còn được làm những đứa bé ở bên

cạnh nhau, ít nhất nàng không hận ta như lúc này. Nếu có thể.. nếu thật

có thể thì…

Lời nói chất vấn của Vô Ngân vẫn còn rõ ràng, đúng thế, hắn không hy vọng

của của mình sẽ bị người khác biết được. Trong những đêm tối, hắn không

ngừng nói với chính mình rằng không cần lòng thương hại của người khác,

chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

-

Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn thay quần áo! – Cảnh Dạ Lan thấy hắn còn đứng đó nên lên tiếng nhắc nhở. Ánh mắt nhu hòa của hắn thậm chí

khiến nàng có cảm giác nó êm dịu, trong suốt như nước vậy!

-

Được! Ta chờ nàng! – hắn theo lời nàng đi ra ngoài, từ khi nào thì Hiên

Viên Khanh Trần hắn lại nghe theo mệnh lệnh của một nữ nhân chứ? Cuối

cùng thì cũng chỉ có mình nàng, Hoa Mị Nô mà thôi!

Cảnh Dạ Lan có chút hối hận vì sao khi nãy lập tức đáp ứng đi với hắn; chẳng lẽ vì chuyện tối qua, nàng nghĩ tới bí mật tận đáy lòng Hiên Viên Khanh Trần nên sinh ra lòng thương hại với hắn?
bạo dạn dẫn đường cho nàng.

Nắm tay thành quyền, nàng cố đấm vào đầu vai hắn; miệng không thể nói, thân thể cũng không thể giãy dụa.

-

Nàng thử động một lần nữa xem! – Hiên Viên Khanh Trần miễn cưỡng ép mình phải rời khỏi đôi môi thơm lành của nàng trong chốc lát, đồng mâu nheo

lại nồng đậm dục tình khiến cho thân thể Cảnh Dạ Lan run lên. Nàng trừng lớn hai mắt giống như đang cảnh cáo hắn.

-

Vừa rồi nàng làm ta sợ, thật sự là như vậy! – hắn không thèm nhìn tới

đôi mắt đang trừng tròn của nàng, đem tay nàng đặt lên ngực mình. – Có

thể cảm nhận được tim của ta đang nhảy lên mãnh liệt không?

Bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo cho dù cách một tầng quần áo vẫn có thể cảm nhận

được rất rõ ràng bờ ngực hắn đang đập liên hồi. Bị đôi mắt nóng rực của

hắn nhìn khiến cho Cảnh Dạ Lan nóng nực vô cùng, hai má không hiểu sao

phừng phừng đỏ, bối rối rút tay về.

- Tim mà không đập thì chẳng phải là người chết sao? Không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa. – nàng vội rời khỏi lòng ngực hắn.

-

Mị Nô, đừng né tránh ta. – hắn nỉ non, ánh mắt nàng bối rối không có

thoát khỏi cái nhìn của Hiên Viên Khanh Trần. Thừa dịp nàng hãy còn đang thất thần, hắn lại một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại khẽ nhếch lên

của nàng, nhấm nháp thứ tốt đẹp mà hắn lưu luyến.

-

Ưm… – vừa rồi bị con ngựa chết tiệt kia ép buộc tới nửa ngày trời nàng

đã không còn khí lực; ban đầu nàng còn yếu đuối phản kháng Hiên Viên

Khanh Trần nhưng dần dần cũng đành im lặng, thuận theo.