Tù Phi Tà Vương

Chương 148 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Hết lòng tuân thủ hứa hẹn?! Hách Liên Quyền gật đầu:



- Ta tin tưởng lời nói của Bắc An vương phi nhưng thỉnh các bị để lại một tín vật để làm chứng cho cuộc nói chuyện ngày hôm nay của chúng ta. – gã đề nghị.



Đồng tử Hiên Viên Khanh Trần lãnh liệt, môi mỏng mím chặt lại. Sau khi đưa ra tín vật e rằng mọi chuyện không còn đơn giản nữa.



- Lời nói của cô vương chẳng lẽ không thể làm bằng chứng tốt nhất sao?



- Đương nhiên có thể nhưng ta lại tin tưởng vào vương phi hơn! – ánh

mắt gã trói chặt Cảnh Dạ Lan, thấy nàng phủ phục trong lòng Hiên Viên

Khanh Trần, thở dốc không xong, khuôn mặt nghẹn phát xanh.



- Ngươi muốn cái gì? – Cảnh Dạ Lan hỏi.Namnhân có đôi mắt giống như

sói này không thể nào dễ dàng buông tha cho một cơ hội có thể đắc thủ

được.



Đôi khi một Hiên Viên Khanh Trần lãnh huyết tàn khốc cùng Tô Vân

Phong nổi danh vẫn phải e ngại đến thực lực của gã, dĩ nhiên gã sẽ không dễ dàng bị khiêu khích. Nếu lúc này không vì chuyện Tô Vân Phong bị hắn nhốt vào đại lao và Tô Tĩnh Uyển ám sát thì nhất định Tô Vân Phong sẽ

không chủ động tuyên chiến.



- Bắc An vương có thể đi, thỉnh Vương phi ở lại! Tây sở nhất định sẽ

dùng lễ nghi mới nhất để đón tiếp vương phi! – một lời hứa hẹn làm sao

sành bằn một nữ tử tuyệt sắc có thể biến thành thứ vũ khí hữu hiệu để

kiềm chế Hiên Viên Khanh Trần chứ.



- Ngươi muốn chết?! – Hiên Viên Khanh Trần nghiến chặt răng, điên

cuồng hét lên một tiếng. – Ngươi thật sự nghĩ hôm nay cô vương sẽ thành

thật nghe lời của ngươi hả?



Đúng là một kẻ càn rỡ, hắn luôn luôn tự xưng là không có ai có thể vượt qua hắn hay là hắn đã quá xem thường Hách Liên Quyền.



Hách Liên Quyền cười thản nhiên:


- Vương phi khẳng định như vậy? – gã không phải là người dễ bị chọc

giận nên cũng rất muốn thử xem mọi chuyện có đúng như lời Hoa Mị Nô nói

hay không.



Bước chân của Cảnh Dạ Lan không vững, chỉ có thể tựa vào vai Hiên Viên Khanh Trần mà xuống ngựa.



- Muốn cược thì ta liền cược, ta và vương gia cùng đi tới chỗ quy

định; ngài cho tùy tùng bắn tên nhất định ta sẽ không trốn tránh. Nếu

không có thương tổn tới ta thì ngài sẽ thua trận!



- Nếu làm thương tổn tới vương phi thì ta cũng không thể giải thích

với Bắc AN vương được. – gã cười giảo hoạt, thấy trên gương mặt lạnh

lùng của Hiên Viên Khanh Trần toát ra sự lo lắng.



- Nếu không có tự tin về điều này thì ta sao dám cả gan cược với ngài chứ! – hai vai nàng run run, nâng mắt lên nhìn Hiên Viên Khanh Trần.

Tay hắn thầm dùng sức nắm lấy eo nàng, thậm chí còn làm nàng đau nữa.



- Ta không cho phép! – đôi mắt hắn nóng đỏ khiến cho người ta sợ hãi

khóa chặt khuôn mặt nàng. Uy lực của nỏ tên này thám tử do hắn cử đi đã

sớm báo cáo, nữ nhân này đúng là không muốn sống nữa nên mới đánh cược. – Dù nàng có hận ta thì cũng không thể đối đãi với mình như vậy được! – - hắn hạ giọng nói, có lẽ vì bất an nên tiếng hơi khàn khàn.



Trong đôi mắt phương trong vắt của nàng hiện lên sự ôn nhu hiếm có:



- Ta còn chưa muốn chết ở chỗ này. Có chết thì ta cũng chẳng muốn chết bên cạnh ngươi đâu! – nàng ghé bên vai hắn thì thầm.



- Nàng…



- Im lặng.. – ngón tay nàng áp lên môi ngăn sự kích động của hắn,

giọng nói yếu ớt, run run. – Ta gọi ngươi một tiếng phu quân cũng không

phải là đồng ý cho ngươi chiếm tiện nghi đâu! – trên hai cánh môi không

có lấy một chút máu nở ra một ý cười như có như không.