Tù Phi Tà Vương

Chương 149 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Ngón tay lạnh như băng đặt trên môi Hiên Viên Khanh Trần, cảm giác

lành lạnh che chắn môi truyền tới tận tim khiến lòng hắn cũng biến lạnh

theo. Theo bản năng, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ xuống.

- Không được! – tay nàng rất lạnh, rõ ràng là không còn duy trì được

nữa. – Đến lượt ta đi! – trong đôi mắt yêu dị của hắn phát ra nhu tình

bao lấy Cảnh Dạ Lan.



Nàng vẫn cười như trước, chậm rãi rút tay khỏi tay hắn:



- Chờ một chút, sẽ không thiếu thời điểm ngươi hành dộng đâu. – thân

mình khẽ run chuyển sang nhìn Hách Liên Quyền cách đó không xa.



- Tây Sở vương, ngài thấy thế nào?



- Nếu vương phi đã nói vậy thì đương nhiên là ta nên phụng bồi rồi. – Hách Liên Quyền đứng song song với nàng.



- Ngài và ta cùng đi tới phía trước, đi tới đó thì dừng lại, ngài

thấy sao? – vừa nói Cảnh Dạ Lan vừa chỉ tay về một gốc cây cao lớn. –

Xem đó là cột mốc.



Đôi mắt Hách Liên Quyền chợt căng thẳng rồi cao giọng cười:



- Vương phi quả nhiên cao minh! – hôm nay nếu không có được nữ nhân

này hẳn gã sẽ hối hận lắm. Địa điểm mà nàng muốn dừng lại đã vượt qua

tầm bắn của nỏ tên, nếu có cố gắng bắn thì cũng không thể làm bị thương

tới nàng được. Tất cả e là nằm trong kế hoạch của nàng rồi.



- Vậy bắt đầu! – nàng bình thản nói một câu, cố nén từng trận lạnh

đang không ngừng đánh úp lại trong người, đứng dậy từ trong lòng Hiên

Viên Khanh Trần. Vẻ mặt tự tin, hiên ngang mà thong thả đi tới trước.


quây trước ngực, run rẩy không ngừng.



Hơi lạnh quét qua người, đau đớn như đang cắn nuốt lục phủ ngũ tạng

của nàng. Khóe miệng vẫn giơ lên nụ cười đùa cợt nhìn qua phía Hách Liên Quyền đang đứng không thể nhúc nhích.



Trước khi nhắm chặt mắt thì ánh mắt nàng không tự chủ nhìn về phía

Hiên Viên Khanh Trần; bất ngờ nàng phát hiện hắn đang thúc ngựa chạy về

phía nàng, phía sau hắn chính là quân của Hách Liên Quyền. Vì bọn chúng

không biết là chủ tử mình xảy ra chuyện gì nhưng thấy



Hiên Viên Khanh Trần xông tới thì vội vàng bắn tên đồng loạt!



Ngu ngốc, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả? Trong lòng nàng quýnh lên.



Bụi đất tung mù, Mặc Câu phi nước đại, con ngươi yêu dị của hắn dường như đang phát sáng.



- Mị Nô! – hắn gọi to tên nàng, con ngựa lướt nhanh qua người nàng.

Hắn nhảy xuống ôm nàng đặt lên lưng Mặc Câu, khuôn mặt vốn lạnh lùng

nhưng khi nhìn tới người trong lòng thì liền tan chảy biến nhu tình. –

Chúng ta đi! – hắn ghìm dây cương còn Mặc Câu thì hình như cũng hiểu

được ý chủ nhân, chạy càng thêm dũng mãnh.



Nàng mở bừng mắt, trong lòng nổi lên tình tố khôn kể, lồng ngực tê

rần, ngúm máu tươi nén nhịn trong miệng rốt cuộc cũng dâng lên phun hết

vào vạt áo trước của hắn.



- Nàng nghe cho rõ đây, nàng phải còn sống cho ta. Ta không cho phép

nàng có chuyện gì hết! – Hiên Viên Khanh Trần gầm nhẹ, giọng nói lo âu

cực hạn mà trước nay chưa có.