Tù Phi Tà Vương

Chương 151 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


« Ngươi nghĩ ngươi muốn rút là có thể rút ngay được à ? » Vô Ngân tức giận nói, biểu tình trên mặt vẫn là lo lắng. Cũng may trên tay không có độc, nhưng lại móc câu câu chặt che kín miệng, nên không thể mạnh mẽ rút ra được.



Hiên Viên

Khanh Trần cầm lấy bầu rượu bên giường, nhưng là để uống, « Thì ngươi cứ thử rút ra thử xem có được không, ta uống rượu nên sẽ không có cảm giác đau gì đâu. »



« Ngươi đừng tưởng mệnh của ngươi dài quá, còn uống nữa ! » Vô Ngân nói xong liền đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn.



« Để ta thử xem. » Cảnh Dạ Lan nhấc quân trướng đi đến. Sự xuất hiện của nàng làm cho Hiên Viên Khanh Trần có chút ngoài ý muốn.



« Đã tỉnh. » Hắn thản nhiên hỏi, đôi mắt lại ngoảnh qua một bên, tiếp tục uống. Nàng vô sự, rõ ràng tảng đá dè nặng trong lòng đã hạ xuống, tâm tình thoải

mái nhưng lại làm ra vẻ ẩn nhẫn.



« Vương phi

người biết cách rút mũi tên này ? » Vô Ngân tiếp theo lời nói của nàng,

sao hắn lại quên được, Cảnh Dạ Lan có đảm lượng cùng với Hách Liên Quyền đánh đố, trước đó có khả năng nàng hiểu rất rõ tên nổ.



« Ta nói là thử xem, thử thời vận, ngươi dám thử không? » Nàng đối Vô ngân nói, ánh mắt lại ngắm Hiên Viên Khanh Trần



« Vương phi hãy thử đi. » Vô Ngân nghiêng người tránh ra.



« Ta không

cần nàng tới làm gì. » Nhưng thật ra Hiên Viên Khanh Trần bắt đầu trở

nên không được tự nhiên. Hắn chưa đến nỗi phải nhờ đến nữ nhân hỗ trợ,

còn ra thể thống gì nữa.



« Ngươi cũng đừng có suy nghĩ quá gì, ta chỉ nghĩ là không muốn nợ ngươi một món nợ

ân tình, ngày hôm qua dù sao thì ngươi cũng đã cứu ta, tuy rằng ta không có yêu cầu ngươi làm như vậy. » Nàng lạnh lùng nói xong, không thèm

nhìn đến vẻ mặt tức giận của Hiên Viên Khanh Trần, lạnh lùng nói,



« Vô Ngân, ngươi có thể làm cho hắn thành thật chút, không nên cử động không? »



« Ngươi dám ! » Hiên Viên Khanh Trần trừng mắt liếc nhìn Vô Ngân một cái.



« Vương phi

so với Vô Ngân ta có biện pháp cứu ngươi, vì thế hãy để vương phi ở lại

đây đi, Vô Ngân xin cáo lui. » Lười ở lại chỗ này tham gia vào chuyện


Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Dạ Lan nhìn hàng lông mi thon dài dày rậm của hắn nhẹ nhàng

mấp máy, nhưng không cách nào che dấu được con ngươi câu hồn đoạt phách

của hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, thâm thuý tựa hồ như đem nàng sa

vào trong đó.



« Buông ra. » Thanh âm rõ ràng là chống cự nhưng khí lực lại yếu ớt.



Hiên Viên

Khanh Trần ngoảnh mặt làm ngơ, đầu ngón tay hắn nhẹ vuốt ve môi Cảnh Dạ

Lan, hắn nhấm nháp sự ngọt lành của nàng, vẫn như cũ ở những chỗ ngón

tay hắn chạm đến, cảm giác chấn động, tựa hồ như có dòng điện đánh

trúng ngực hắn. chậm rãi áp sát tới gần môi của nàng, đầu lưỡi trơn

trượt liếm láp đôi môi mềm mại của nàng, mang theo mùi rượu nồng đậm,

miêu tả đôi môi căng đầy, mút vào cánh môi của nàng.



Hai người

dựa vào là quá mức gần , thế nên không có không gian cho nàng xoay đầu.

Đầu lưỡi Hiên Viên Khanh Trần nhẹ nhàng đụng chạm vào cánh hoa mềm, nàng lại quật cường không chịu mở ra.



A~~~, môi

dưới của nàng chợt đau, Hiên Viên Khanh Trần tà mị cười. Hắn, hắn cắn

nàng ! Đối với vẻ kinh ngạc của nàng, hắn hơi đứng dậy đưa tay lấy bình

rượu uống một ngụm to, không để ý nàng đang trốn tránh, hắn đem môi mình áp chế nàng, đem chất lỏng ấm áp đẩy hết vào miệng Cảnh Dạ Lan, tiếp

tục dùng hết sức lực mút lấy cánh môi kiều diễm của nàng.



Cánh môi bị

hấp lại rát lại vừa nóng, Cảnh Dạ Lan không khỏi cảm thấy đau liền hé

môi mở ra, hương rượu hỗn loạn, nhân cơ hội chảy vào trong miệng nàng.



Vì phản

kháng nên nàng vặn vẹo thân thể, trong lúc vô tình nâng lên hai chân,

chạm đến hạ phúc của hắn, dục vọng cũng bởi vì thân thể nàng vặn vẹo mà

dần dần tăng, cuồng liệt thiêu đốt.