Tù Phi Tà Vương

Chương 152 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Hắn hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi nóng như lửa đốt ở môi bắt giữ hương

thơm của nàng. Ngón tay linh hoạt thâm nhập vào dưới áo choàng Cảnh Dạ

Lan, cách lớp quần áo đơn bạc, vuốt ve phần ngực mềm mại của nàng.



« Ngô… » Hai tay Cảnh Dạ Lan để ở trước ngực Hiên Viên Khanh Trần, muốn thoát khỏi tình hình lửa nóng ái muội này.



« A ! » Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên hét lớn một tiếng, buông tha đôi môi của Cảnh Dạ Lan, đôi lông mày đau đớn mà nhíu lại.



“Xứng đáng!” Nàng dùng tay đẩy hắn, mới phát hiện thời điểm giãy dụa

vừa rồi, tay nàng lại một lần nữa động vào miệng vết thương của hắn.

Miệng vết thương này khi nào thì…



Vì là miệng vết thương vốn tự như mất một miếng thịt, mới vừa băng bó còn chưa liền miệng, lại thêm mấy vết bị cắn, hình như là… Cảnh Dạ Lan dừng không phản kháng, ngón tay xoa đầu vai hắn, cẩn thận chạm đến

những miệng vết thương quanh vai, là khi nàng bị độc phát cắn hắn đi..



Hiên Viên Khanh Trần nheo lại đôi đồng tử , dừng ở ánh mắt của nàng,

cười nhẹ, “Ta không sao.” Hắn nghe ra giọng nói của nàng có phần dịu đi.



Thu lại vẻ mặt lo lắng, Cảnh Dạ Lan nói thầm, “Ngươi đau việc gì ta

phải quản.” Trong lòng lại nổi lên một tia tình tố xa lạ. Ai muốn hắn

tới cứu, Cảnh Dạ Lan nàng không cần. Ngẩng đầu, thanh âm nàng vẫn như

trước lạnh lùng, nhưng lại nhu hoà đi mấy phần, “Ngươi hãy thả ta ra.”



Nhân lúc nàng đang nói chuyện, hắn cơ hội hôn lên môi nàng, đầu lưỡi

linh hoạt khiến Cảnh Dạ Lan trong nháy mắt thất thần không chống cự, một đường thuận lợi mà tiến quân thần tốc, cái lưỡi đinh hương mềm mại bị

hắn dễ dàng chiếm đoạt. Nụ hôn thật dài, làm cho cả người Cảnh Dạ Lan

từng tấc mềm yếu đi.



Hắn hôn một đường xuống,dừng lại ở cái cổ tuyết trắng như phấn của

nàng, khó có thể kháng cự được sự bá đạo của hắn, Cảnh Dạ Lan bị hắn đặt ở trên giường không thể động đậy được. Bàn tay Hiên Viên Khanh Trần
nhưng hắn không dự đoán được, miệng vết thương của nàng không thể nào

một giây một khắc có thể khép miệng lại.



“Thực xin lỗi cái gì, dù sao ta cũng ko để ý mà cũng chẳng cần.” Nàng hờ hững xoay người, tấm lưng mảnh khảnh quật cường đối diện với hắn,

không biết có phải vì lãnh hay là vì điều gì khác, nó hơi hơi run rẩy.



“Ta để ý, ta để ý!” Cổ họng hắn khàn khàn, chạm nhẹ vào lưng của

nàng, một chút một chút hữu lực mà nhẹ nhàng, muốn hoà tan hết thảy lạnh lùng của nàng.



“Đã muộn, đều mất, còn có có thể thay đổi được gì sao?” Thật lâu sâu, thanh âm của nàng sâu kín truyền đến, làm cho tâm Hiên Viên Khanh Trần

đột nhiên nhói lên. Đúng vậy, tất cả đều đã muộn. Hắn ngay cả một câu

đơn giản: Nàng sinh lại cho ta một đứa con như vậy cũng không nói được,

điều mất đi trong nháy mắt đã trở thành vĩnh hằng.



Hắn nằm phía sau vây quanh giữ chặt Cảnh Dạ Lan, kéo theo cái chăn

gấm phủ lên thân nàng “Mị Nô…” Hắn chỉ có thể một lần một lần kêu tên

của nàng, tựa đầu vào mái tóc của nàng , đem nàng ôm thật chặt vào lòng

ngực. Giờ này khắc này, hắn không dám nhìn tới gương mặt nàng, vẻ mặt

lạnh lùng như gió lạnh cùng ánh mắt của nàng lúc này đồng thời làm hắn

tổn thương. Miệng vết thương ở đáy lòng nàng cũng đang đổ máu.



Khoé mắt Cảnh Dạ Lan một mảnh lạnh lẽo, không có cách nào quên đi

được những thương tổn, thân thể bị kích tình lúc nãy làm cho nàng cảm

thấy hổ thẹn. Nàng không cần, vĩnh viễn không thần phục một người nào.

Lòng nàng cũng sẽ không bao giờ vì Hiên Viên Khanh Trần này mà xuất hiện một tia lo lắng.



Hai người đều cô đơn và bị thương giống nhau, trong đêm lạnh ôm nhau

cho nhau ấm áp thân thể đối phương, mà tràn ngập thương tâm …