Tù Phi Tà Vương

Chương 153 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Tiếng mặc quần áo của một người nào đó, làm cho ánh mắt đang khép kín của Hiên Viên Khanh Trần mở ra, thân thủ sờ soạng, bên người chỉ còn

lưu lại hơi ấm của nàng.



Trong lòng xẹt qua một tia mất mát, thân mình ấm áp kia đã muốn rời

khỏi hắn, tối hôm qua ủ nàng trong ngực, nhưng lại ngủ quá sâu. Giương

mắt nhìn lên, nàng đưa lưng về phía hắn, nhặt lên quần áo bị quăng xuống nền đất, chặm rãi mặc.



Mặc quần áo, Cảnh Dạ Lan ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên Khanh Trần đối

diện vẫn đang nhìn nàng. Vẻ mặt lạnh lùng, nàng thản nhiên nói một câu:

“Miệng vết thương của ngươi không có gì trở ngại. Chỉ cần đều đặn thay

băng, uống thuốc đúng hạn là được.” Nói xong liền đi ra ngoài quân

trướng.



Hắn cứu nàng một lần, nàng cũng cứu hắn một lần, cả hai không ai

thiếu nợ nhau, duy chỉ có Hiên Viên Khanh Trần hắn thiếu nàng hai cái

mạng, thiếu nàng tra tấn tấm thân cả đời ốm đau.



Hắn không nói gì, nhìn nàng rời đi, chỗ miệng vết thương ở lưng đã

sớm vỡ ra, thấm ướt một mảnh, hơi hơi vừa động, liền ảnh hưởng đến miệng vết thương, xé rách, rất đau.



***



Hiên Viên Khanh Trần tuy rằng bị trọng thương nhưng hình trình vẫn

không bị chậm trễ, dựa theo kế hoạch ban đầu hướng tới biên giới tiến

đến, càng ngày càng đến gần biên giới. Thực vật bốn phía ngày càng ít,

một mảnh hoang vu.



Thời điểm hành quân, Cảnh Dạ Lan cả ngày tránh ở trong kiệu, không

cần thiết nàng cũng không đi ra ngoài. Đến lúc xây dựng cơ sở tạm thời,

nàng luôn ở trong doanh trướng, không cho chính mình một cơ hội có thể

cùng hắn gặp mặt.



Không ngày nào nàng không nghe Tiểu Ngôn ngẫu nhiên nhắc tới Vương
“Không phải Vô Ngân đã nói với nàng rằng có khách đến hay sao? Sao

lại ham chơi thành vậy, cũng không trang điểm.” Hắn cầm bàn tay mềm mại

của nàng, đem nàng kéo lại bên người, hắn hít một tiếng, ngón tay nhẹ

xoa mái tóc dài của Cảnh Dạ Lan, mùi thơm quen thuộc nhẹ nhẹ tỏa ra.



Mái tóc dài của nàng tựa như một dòng thác bao phủ ôm lấy thân hình

nàng, làm cho dung nhan nàng càng thêm phần quyến rũ bằng một vài phần

tự nhiên, rõ ràng là một bộ dáng mị nhân lại hồn nhiên đến trí mạng. Hai loại giao tạp, làm cho Hiên Viên Khanh Trần có chút say mê.



Tiểu yêu tinh chết tiệt này, bộ dáng này của nàng chỉ được bày ra

trước mặt hắn thôi, không được để nam nhân khác tuỳ ý nhìn đến. Hắn cũng chẳng thèm cố kị nơi này là ở quân trướng , còn có Tô Vân Phong ở đây,

kéo nàng vào lòng, bắt đầu đùa ngịch mái tóc dài của nàng.



Hắn muốn làm cái gì a? Cảnh Dạ Lan có chút khó hiểu, cảm giác hắn nhẹ nhàng cài một thứ gì đó những sợi tóc của nàng. Tay đưa ra sau sờ

soạng, có cái gì đó cứng rắn.



Đây là… Trong lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ vuốt cái hình dạng

kia, nhất thời động tác bị đình chỉ. Trâm cài tóc, một cái tram cài tóc

bằng gỗ, không phải lần trước đã bị hắn làm gãy rồi sao?



“Lần sau ngươi không được mải mê chơi đùa mà quên trang điểm, cô

vương sẽ không đưa nàng đi nữa.” Hắn cười đem thân mình của nàng xoay

lại, dùng ngón tay điểm nhẹ vào chiếc mũi cao cao của nàng, “Vương phi

của cô vương bất luận như thế nào thì luôn phải có bộ dạng xinh đẹp.”

Hắn nói xong hướng Tô Vân Phong cười, ý cười đắc ý!



“Ta biết rồi.” Nàng có chút ngạc nhiên, trầm ổn cảm xúc, nàng không

có giãy ta ra khỏi hắn, ngược lại dịu dàng ngoan ngoãi ngồi xuống bên

người hắn, “Vân Vương gia, thật có lỗi.” Nói xong hạ mắt xuống, bàn tay

bị nắm chặt vốn định cố tách ra, lại nghe lời đặt vào giữa bàn tay ấm

áp của hắn.