Tù Phi Tà Vương

Chương 160 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Trong đêm đen, nàng ghé mắt nhìn Vô Ngân, bao phủ trên khuôn mặt kiều mỵ là vẻ ưu sầu thản nhiên. Con ngươi tinh thần cũng trở nên ảm đạm

không ánh sáng.



Tỷ như người ở trong tình trạng đó như vậy, ở trong này không chỉ có

mình nàng. Quật cường, giữ vững lập trường thật giống nhau. Vô Ngân

không khỏi nhẹ nhàng cười.



“Vương phi, hôm nay Vô Ngân tới đây là muốn nói cho ngươi một tin tức tốt.”



“Tin tức tốt? Là cái gì?” Nàng chậm rãi nhìn Vô Ngân.



“Cách ức chế độc tố trong người Vương phi, Vô Ngân có biết một ít,

cái này có tính là tin tức tốt không?” Hắn cũng không có thể dự đoán

được ở ngoài biên giới hoang vắng này lại có thể tìm thấy được dược thảo hữu ích cho Cảnh Dạ Lan.



“Nga, thật không? Tính đi.” Con ngươi Cảnh Dạ Lan không có chuyển động.



“Cái này tuy rằng rõ ràng một ít sẽ khó có thể tránh khỏi làm ngươi

thất vọng, nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ nghiên cứu chế

tạo ra thành công, chẳng qua ta cần thời gian.



Thời gian? Ánh mắt Cảnh Dạ Lan vừa động. Cái nàng băn khoăn nhất

chính là thời gian. Càng ở bên người Hiên Viên Khanh Trần, lòng nàng sẽ

trở nên bất an một cách khó hiểu. Nàng đã tính qua, thời gian phát tác

càng ngày càng dài, thuốc Vô Ngân đưa cho cũng dần dần giảm bớt, nếu

muốn tiến hành kế hoạch lúc ban đầu, nhất định phải làm cho Vô Ngân

nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải.



“Ta không có nhiều thời gian để đợi. Thuốc của ngươi đưa một khi ta

dung hết rồi, ta sẽ không giúp được ngươi cái gì hết.” Nàng sâu kín nói.



Vô Ngân gật gật đầu. Theo lẽ thường độc tố trong người nàng đã bắt

đầu lan tràn ra khắp cơ thể, còn có thể chống được từng bước này ngay cả hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy bội phục nữ nhân thoạt nhìn tinh tế nhu
“Vết thương của Vương gia như thế nào?”



Tô Vân Phong cười ôn hoà, “Đã sớm tốt hơn rồi, còn chưa kịp cảm tạ Vương phi ân cứu mạng lúc đó.”



“Không cần nói tới, ngươi cũng bởi duyên cớ của ta mới bị hắn nhốt.

Nếu ta ngồi yên không quan tâm đến, chẳng phải rất đáng ghê tởm hơn

sao.” Nàng để ý để ý tóc mây, tuỳ tay có chạm đến cây trâm Khanh Trần

đưa cho nàng, vẻ mặt có chút cô đơn.



Vẫn như trước nàng là nử tử khác biệt vô cùng. So với Tĩnh Uyển bình thường, lại kề cạnh bên Hiên Viên Khanh Trần.



Tuy nhiên lúc này đây y lại đối với nàng cuồng nhiệt yêu say đắm.

Thậm chí bởi vì nàng mà y đã phạm vào điều tốt kỵ của binh gia.



Y là thật sự bắt đầu để ý Mị Nô từ khi mới gặp gỡ, Tô Vân Phong nghĩ

đến đây trong lòng có chút chua sót, Tĩnh Uyển cùng với y xem ra đều là

những người dư thừa.



“Vương gia, hôm nay ta đến đây là vì muốn bàn chiến sự cùng ngươi,

ngươi cùng ta ôn chuyện, ta ngược lại không tiện mở miệng.” Nàng cố ý

chuyển hướng đề tài.



“Khuyên bảo ta ngừng chiến, kia cũng phải nhìn Hiên Viên Khanh Trần

nguyện ý hay không. Tuy nhiên, chỉ sợ hắn cũng không biết nàng đến tìm

ta, theo những gì ta biết về hắn, chẳng biết được sau khi thắng bại hắn

sẽ bỏ qua cho nàng hay không.” Y nói trực tiếp, đây là lần đầu tiên y

cùng Hiên Viên Khanh Trần giao phong, phong cách của hắn, phương thức

của hắn, thường là xuất kỳ bất ý (lời nói ra sẽ không thay đổi), cũng

làm cho Tô Vân Phong đối với hắn có chút hiếu kỳ.



Hiên Viên Khanh Trần sẽ là đối thủ cả đời của Tô Vân Phong y, một đối thủ mạnh mẽ.