Tù Phi Tà Vương

Chương 159 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


“Người khác lo lắng thì có liên quan gì đến ta đâu? Ta không có yêu

cầu quá như vậy.” Hiên Viên Khanh Trần nhìn thẳng vào mắt của nàng,

trong đồng mâu yêu dị giống như có ma lực, đem Cảnh Dạ Lan chặt chẽ hấp

dẫn. “Vậy nàng lo lắng sao? Ta chỉ muốn biết, tâm của nàng nghĩ như thế

nào.”



“Không có, ngươi như thế nào là chuyện của ngươi, không có liên quan

gì đến ta!” Nàng dường như là trốn tránh ánh mắt hắn, mà ánh mắt nóng

cháy của hắn vẫn lưu luyến ngừng trú ở trên thân thể của nàng. Cúi đầu

nhìn lại, da thịt trắng tuyết trên ngực nàng bị lộ, che kín dấu vết hắn

ác ý lưu lại. Bối rối phụ giúp hắn, không có lưu ý cây trâm trong tay áo rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.



Hiên Viên Khanh Trần hiển nhiên chú ý tới, cúi người nhặt cây trâm

lên, “Vẫn mang theo?!” Trên mặt hắn cuối cùng cũng hiện lên một tia ý

cười vui vẻ. Nàng cuối cùng vẫn là nhớ kỹ hắn.



“Ta, ta là muốn trả lại cho ngươi!” Không biết nên giải thích như thế nào, nàng thốt ra, hai má lạ bay lên một chút rặng mây đỏ. Nàng sẽ

không nói cho hắn biết là nàng vẫn luôn mang cây trâm đó bên người.



“Ta đưa cái gì thì sẽ không bao giờ lấy lại.” Hắn cố chấp đem cây

trâm đặt lên bàn tay Cảnh Dạ Lan, “Hơn nữa là nữ nhân của ta, ta sẽ

không để nàng cự tuyệt ta lần nữa, cũng sẽ không bao giờ để nàng thoát

khỏi ta.” Hiên Viên Khanh Trần nhìn bộ dáng quật cường của nàng, không

khỏi ôn như nói, “Mị Nô, vì sao nàng lúc nào cũng không nói thật lòng

mình, đêm đó nàng nói nàng hận ta, muốn cho ta chết mới hài lòng, nàng

có biết nàng yêu thương ta bao nhiêu không?” Vuốt sợi tóc cúi lạc của

nàng, Hiên Viên Khanh Trần đem nàng không nói gì đặt lên giường.



Tinh mịn hôn một cái rồi một cái hạ xuống, người trong lòng, cuối
Sau đó vài ngày, đại quân Hiên Viên Khanh Trần chính thức khai chiến

với Lan Lăng, Tây Sở lúc trước bị hắn đánh lén hạ đả thương nguyên khí,

đã rõ ràng trở nên yếu ớt, tự nhiên chắc chắn sẽ không thể nào cấu kết

nhiều uy hiếp hắn. Hơn nữa có Vô Ngân ở một bên hỗ trợ, song phương hợp

lại thành các thế lực ngang nhau, chiến sự không ngừng nhưng cũng không

dưới giằng co.



Hàng đêm, đèn đuốc trong quân trướng đều sáng trưng, nhưng không có

một lần nào đến thăm Cảnh Dạ Lan. Nhưng thật ra số lần Vô Ngân đến xem

nàng cũng nhiều lên.



“Vương phi, ta có thể vào không?” Tuy rằng bên trong đã tắt đèn,

nhưng Vô Ngân biết là nàng chưa có nghỉ ngơi, chỉ khi nào đèn trong quân trướng Hiên Viên Khanh Trần tắt thì nàng mới có thể đi vào giấc ngủ,

mỗi ngày đều như thế, hai người này không biết lại phân cao thấp cái gì.



“Có thể.” Cảnh Dạ Lan như trước vẫn không thắp đèn lên, nàng đã quen ở trong bóng đêm, chỉ có ở trong bóng đêm thì tâm nàng mới có thể im

lặng. “Có việc gì sao?” Nàng thản nhiên hỏi.



“Thời điểm của chủ ý Vương phi đã ra lúc trước thật không sai, khiến

cho quân Tây Sở náo loạn, Vô Ngân cố ý đến đây hôm nay là để cảm tạ

Vương phi.” Y thật là cung kính hành lễ đối với Cảnh Dạ Lan, nữ nhân này đã đề ra một số mưu kế, quả thật giúp đỡ Đại Nguyệt không ít.



“Không cần, ta đã hứa với ngươi là sẽ làm cho Hiên Viên Khanh Trần thắng Lan Lăng, dù sao thì thực lực của hắn ta cũng rõ ràng.”



Chiến sự diễn ra liên tiếp, nàng không thể đi theo đạo quân xem cuộc

chiến trực tiếp, mà chỉ theo lời người khác biết được một ít, nhưng mưu

kế nàng nói cho Vô Ngân cũng chỉ là lý luận suông, Hiên Viên Khanh Trần

lại có thể ứng dụng linh hoạt, hắn trời sinh chính là chúa tể sa trường!