Tù Phi Tà Vương

Chương 158 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Đêm nay, Cảnh Dạ Lan ngủ không yên, nghe bên ngoài tiếng vang ồn ào,

tiếng hét la của quân sĩ hỗn loạn, cố gắng khắc chế chính mình không cần ngồi dậy, lại không có cách nào khiến chính mình có thể ngủ, suốt một

đêm, nàng lúc nào cũng trong tình trạng vô cùng lo lắng. Hiên Viên Khanh Trần một mình đêm khuya ra ngoài, không biết có…



Mấy ngày kế tiếp, Hiên Viên Khanh Trần đều không xuất hiện ở trong

doanh trướng của nàng, nguyên bản mỗi đêm đến bình minh đều không có

sáng đèn, tối như mực một mảnh.



Thời điểm Tiểu Ngôn hầu hạ nàng trong lời nói luôn nhắc đến hắn, Cảnh Dạ Lan cảm thấy không khí chung quanh mình trở nên khẩn trương, bên

ngoài trận địa đã sẵn sàng đón địch, cho dù nàng mỗi ngày đều ở trong

doanh trướng , cũng có thể có được cảm giác giống như vậy.



Đại quân cũng không có xuất động, vậy Hiên Viên Khanh Trần đã đi đâu

cơ chứ? Cái này khen ngược, mỗi đêm sau khi tắt đèn đuốc, nàng luôn luôn là người đi ngủ sau cùng.



Ngày may mắn như vậy chưa từng có vài ngày, “Vương phi, Vương phi!” Tiểu Ngôn thở hổn hển từ ngoài doanh trướng chạy vào.



“Sự tình gì?” Nàng cầm cây trâm gỗ cất vào trong tay áo, mới xoay người hỏi.



“Vương gia đã trở lại.”



Hắn đã trở lại?! Trong đầu nàng dây thần kinh căng thẳng giống như bị xả đoạn(cắt khúc), không tự chủ được Cảnh Dạ Lan đứng lên.



“Người muốn đến chỗ Vương gia sao?” Tiểu Ngôn vội vàng hỏi.



“Không đi, trở về sẽ trở lại đi.” Nàng cắn cắn môi, vẫn là ngồi

xuống. “Tốt lắm, ta đã biết chuyện tình của Vương gia, ngươi không cần

nói thêm cái gì nữa, lui xuống đi.” Nàng vẫy vẫy ta bảo Tiểu Ngôn đi ra.



Trong doanh trướng, tâm trạng bất an của nàng rốt cuộc cũng hạ xuống, lấy cây trâm gỗ từ trong ống tay áo ra cẩn thận vuốt ve, hơi hơi có
khiêu khích với ta?”



Khai chiến với Tây Sở! Cảnh Dạ Lan mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ mấy

ngày nay hắn đi tấn công Tây Sở? Nhưng đại quân không xuất phát, hắn rốt cuộc là làm cách nào?



“Vương gia, ngươi nói cái gì? Ngươi đã khiêu chiến với Tây Sở?” Cảnh Dạ Lan đẩy hắn ra, liên thanh hỏi.



“Hư, mấy ngày nay đánh trận đã phát ngấy, không phải lại nhắc tới.”

Tay hắn cởi vạt áo Cảnh Dạ Lan ra, cách một lớp áo trong đơn bạc, chạy ở trên thân thể mạn diệu của nàng. Trong lòng nữ nhân này hận hắn, nhưng

thân thể lại thành thật đáng yêu.



Đêm đó, lời nói của nàng đã tổn thương hắn, cách xa nhau vài ngày,

hắn duy nhất tưởng niệm muốn đến chỗ nàng. Chẳng lẽ nàng là kiếp số của

hắn sao?



“Vương gia, trước hết người hãy buông tay, trả lời câu hỏi của ta

trước.” Thân thể bị hắn trêu chọc, Cảnh Dạ Lan từng trận run rẩy sắp

không thể tự thoát ra được, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, hỏi hắn.



“Mị Nô, nàng bảo ta cái gì? Nàng có vẻ quên!” Hắn hôn lên đôi môi đỏ

mọng đang lo âu của nàng, trừng phạt, trong mắt nàng nổi lên lệ quang,

thoáng sửng sốt, mới dừng lại thân thể động tác.



“Ngươi nói đi a, ngươi rốt cuộc là đã đi nơi nào?!” Lợi dụng cơ hội

hắn đang thất thần, Cảnh Dạ Lan đem thân mình nâng lên, bất ngờ dùng nắm tay bé nhỏ đấm đấm ở ngực hắn. “Ngươi một câu không nói liền biến mất

vào hư không vài ngày, dù sao ngươi cũng là chủ soái của tam quân, làm

việc qua loa như thế, ngươi có biết hay không, người khác sẽ lo lắng rất nhiều!” Lúc nói đoạn cuối, nàng gắt gao cắn chặt đôi môi, lệ quang

trong mắt chớp động.