Tù Phi Tà Vương

Chương 157 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Nàng không cần? Lúc trước nàng bị mất tước vị hoàng hậu và bị điều

động nội bộ, nàng không chịu gả cho chính mình, dứt khoát tìm chết,

chẳng lẽ không vì mất đi vị trí trong cung, mất đi thân phận tôn quý

giống Hoàng thượng sao?



“Nếu nàng không muốn cái này, vậy nàng muốn cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần khó hiểu hỏi.



“Nói cho ngươi biết ngươi cũng sẽ không cho ta được!” Cảnh Dạ Lan

thản nhiên nói, nàng phải rời khỏi hắn, nàng muốn có thể sống tự do

trong thiên hạ, mà Hiên Viên Khanh Trần hắn thì muốn đem nàng tù trụ đời đời kiếp kiếp, nói bất đồng không phân vì mưu, nàng với hắn căn bản là

hai người thuộc hai thế giới khác nhau, không thể nói tới cùng nhau.



“Ta sẽ không cấp cho nàng?” Hắn không tin, “Thiên hạ này ta cũng có

thể cho nàng, còn có cái gì ta không thể cho?” Sắc mặt Hiên Viên Khanh

Trần trầm xuống, nàng nói như vậy tức là cự tuyệt hảo ý của hắn.



Cảnh Dạ Lan nhìn đồng mâu của hắn dần dần trở nên đen xẫm, biết được

nàng lại một lần nữa đã chọc giận hắn. Ngược lại nở nụ cười, nàng nâng

tay khoát lên đâu vai hắn, ghé mắt một câu, ý cười thống khổ, “Ngươi có

thể làm cho Tiểu Khả cùng đứa nhỏ của ta sống lại sao?”



Lời nói lạnh như băng làm cho Hiên Viên Khanh Trần trong lòng tê rần, quả thật hắn không thể cấp thứ này cho nàng! Tuy nhiên, hắn sẽ không bỏ qua cho Tô Tĩnh Uyển.



“Đứa nhỏ đã mất đi rồi, nàng không muốn…”



Cảnh Dạ Lan ngắt lời hắn, ánh mắt tà nghễ liếc hắn một cái, “Làm

không được thì cũng không cần gì phải hứa hẹn, sẽ chỉ làm người trong

tâm xa hơn.”



Cơn gió lạnh lùng nhân lúc nàng đang nói chuyện nồng nhập vào trong

miệng nàng, khiến nàng không khỏi bị ho khan, nói đến kỳ quái, vì sao

khoé mắt nàng lại ướt át? Nàng đã không khóc từ rất lâu rồi, trước mặt

hắn nhắc đến Tiểu Khả cùng đứa nhỏ, lòng của nàng luôn sẽ thu lại, đau
chuyến du đêm vui vẻ bây giờ đã biến mất một cách không vui. Trở lại cơ

sở xây dựng tạm thời, hắn lạnh lùng không nói không rằng thả nàng xuống, sau đó giục ngựa chạy như điên. Thân ảnh hoà vào trong đêm đen, Cảnh Dạ Lan nhìn chăm chú hắn đi xa, cắn môi chảy ra vết máu nhè nhẹ. Chân

giống như mọc rễ, đứng ở đó không mảy may động đậy.



Ta phải làm như vậy, ngươi đã tổn thương ta, ngươi đã tổn thương ta,

ta không thể quay đầu, bằng không chung quy ta sẽ làm chính mình bị

thương càng sâu hơn.



Thẳng đến khi nước mắt trên mặt bị gió thổi, nàng mới quay người trở về quân trướng, thấy Vô Ngân đang chờ nàng trong đó.



“Nếu đã quyết định, ngươi cần gì phải phiền não đến như vậy?”



“Ta không có, ta chỉ là đang hy vọng, lúc này đây hắn sẽ dừng tay.”



“Có thể dừng tay hay không tuỳ thuộc vào ngươi, ta chỉ có thể nói

Khanh Trần người này đôi khi cố chấp rất đáng sợ, nếu ngươi ngay từ đầu

không đem lại cho hắn bất cứ hy vọng nào thì có lẽ hắn đã buông tha cho

ngươi.” Con ngươi u ám hơi hơi chớp động, mặc dù là hắn đang cười, lại

biến hoá kì lại không nói nên lời.



“Ta không hề đem lại cho hắn một tia hy vọng nào, điểm này ngươi có

thể yên tâm, ta nghĩ từ sau đêm nay, hắn sẽ đặt toàn bộ tâm tư của chính mình vào chiến sự cùng với Vân Vương gia, ta cũng sẽ đem hết toàn bộ

năng lực của mình để làm cho hắn thắng, nhưng mà Vô Ngân ngươi cũng

không được quên những điều ngươi đã đáp ứng với ta.”



Cảnh Dạ Lan đứng trước mặt y, ngẩng đầu nhìn Vô Ngân, đôi mắt kiệt

ngao bất tuân nhắc nhở Vô Ngân không cần tuỳ ý làm lời của nàng là có

lệ.



“Vô Ngân nhớ rõ, đến lúc đó còn muốn Vương phi phối hợp.” Y nhấc tấm

mành của doanh trướng lên, gió lạnh thổi qua, “Đem nay gió thật lạnh a.” Trong đêm đen, ánh mắt y nhìn nơi Hiên Viên Khanh Trần đã biến mất, dần dần nhíu mày.