Tù Phi Tà Vương

Chương 156 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Ngón tay vuốt ve cây trâm không rời, chất liệu bằng gỗ thật cứng rắn

mang theo một mùi hương thơm ngát chỉ có ở cây cối, nhớ tới Hiên Viên

Khanh Trần vì mái tóc dài thả rơi của nàng , thay nàng cài cây trâm gỗ

này lên, nói xong lại ham chơi sẽ không đưa cho nàng lễ vật…Nguyên bản

tâm không một gợn sóng sợ hãi, nay lại bắt đầu hơi hơi gợn.



Ai cần ngươi làm điều này?Ai cần ngươi làm điều gì đó. Cảnh Dạ Lan có chút xao động đứng lên. Đột nhiên, nàng muốn giương tay ném cây trâm

này đi, nghĩ nghĩ lại đem cây trâm đặt xuống gối, hung hăng đánh đánh

vài cái, mới xoay người đi ngủ, không biết dỗi cùng ai mà cách cây trâm

thật xa.



Hiên Viên Khanh Trần, thân thể này nguyên bản vốn không phải của ta,

ta có thể cho phép thân thể của nàng thần phục ngươi. Nhưng tâm của ta

nhất định sẽ không bao giờ, nó chỉ thuộc về chính ta.



***



Cuối cùng hoà đàm không có thành công, quân đội Tây Sở cũng rất nhanh đến biên giới, Hiên Viên Khanh Trần phải đối phó với tình hình chiến sự không rảnh đến chỗ nàng, lại ngẫu nhiên nửa đêm khuya chạy đến xem

nàng, nhìn thấy nàng ngủ yên ổn, mới yên tâm rời đi.



Hết thảy tất cả điều này Cảnh Dạ Lan đều biết, mỗi một lần hắn đến

nàng rất rõ ràng, nhưng lại giả bộ ngủ, thời điểm này so với lúc thanh

tỉnh khó đối mặt với hắn hơn. Nghe hắn nhỏ giọng nói với nàng, là phải

trãi qua một ngày không có nàng khó khăn thế nào, Cảnh Dạ Lan tâm luôn

không tự chủ được đạp càng nhanh, nhanh đến nàng thiếu chút nữa sẽ bo

lộ.



“Vương phi, Vương gia đêm qua lưu lại cái này.” Tiêu Ngôn đem tờ giấy Hiên Viên Khanh Trần lưu lại đưa cho Cảnh Dạ Lan.



“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Cảnh Dạ Lan bảo nàng, tiện tay đem tờ giấy vo tròn định ném vào chậu than, những tờ trước nàng đều làm như vậy, nhưng là ngày dài quá, nàng đột nhiên tò mò muốn biết Hiên Viên

Khanh Trần viết cho nàng cái gì.


quân đội của ta sắp xếp như thế nào sao?”



Trong mắt hắn hàm chứa ý cười, nhìn Cảnh Dạ Lan, khoé miệng gợi lên

một độ cong tuyệt đẹp, nhìn nàng không nói tiếng nào, liền lấy tay vờn

quanh vòng eo của nàng, “Muốn đi sao? Mị Nô của ta!” Hắn thực tự nhiên

cắn lấy vành tai của người đang ôm trong lòng khiến thân mình người đó

khẽ run lên. Hiên Viên Khanh Trần không khỏi vui mừng, thân thể nữ nhân

của hắn luôn dễ dàng bán đứng lòng nàng.



“Đi thì đi, ngươi không sợ ta chạy, ta thì sợ gì!” Nàng quay đầu đi, né tránh đôi môi không an phận của hắn.



Giống như mọi lần bình thường, hắn cùng nàng cưỡi Mặc Câu tuỳ ý tiêu

sái đi trong đêm. Ánh mắt Cảnh Dạ Lan không ngừng lại một khắc đánh giá

bốn phía.



Bóng đêm thâm trầm, đưa mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy phương xa hình dạng núi đồi, liên miên phập phồng. Xa xa có nhiều điểm lửa trại, hình

như đó là nơi đại quân Tây Sở cùng Lan Lăng đóng quân. Cách nhau không

xa, nhưng Hiên Viên Khanh Trần lại không mang theo quân hộ vệ.



“Suy nghĩ cái gì?” Hắn nâng mặt nàng lên, con ngươi tinh anh đen bóng, ở trong bóng đêm rạng rỡ chói lòa.



“Ngươi thực sự là không sợ chết, đến địa bàn của người khác ngươi

cũng cuồng ngạo giống như thường.” Cảnh Dạ Lan đánh rớt cổ tay hắn chậm

rãi nói.



“Sợ cái gì? Sớm hay muộn thì địa bàn của bọn họ cũng sẽ thuộc về ta,

ta chỉ đến xem trước thôi.” Đột nhiên hắn cúi người ôm chặt Cảnh Dạ Lan, “Nếu nàng nói nàng thích chỗ này, ta sẽ đem hết thảy tặng cho nàng!”



“Thật có lỗi, ta không thích!” Nàng lạnh nhạt nói. Thầm nghĩ từ lúc

nàng vẫn còn sống tốt đến bây giờ, chưa bao giờ giang sơn trầm trọng này là suy nghĩ của nàng.