Tù Phi Tà Vương

Chương 155 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


« Mị Nô, nhìn ta đây. » Hắn giữ chặt cằm của nàng khiến ánh mắt của

nàng nhìn chăm chú vào chính mình, « Mỗi một câu nàng nói ta đều nghe,

nhưng ta cũng có ý nghĩ của riêng ta, chiến sự chỉ có hai loại lựa chọn, không phải thua chính là thắng, không có loại thứ ba là hoà giải. » Hắn khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng của ngày xưa, trong chút nhất thời làm

cho Cảnh Dạ Lan cảm thấy có chút xa lạ.



Nàng ngắm nhìn bộ dáng lãnh huyết bạo ngược của Hiên Viên Khanh Trần. Nhất là chuyện quân sự tác chiến, hắn quyết đoán cùng độc đáo.



« Nàng không cần tiếp tục quan tâm đến chủ đề này, Tô Vân Phong nơi

đó ta tự nhiên có an bài. » Tay hắn mơn trớn cánh môi của Cảnh Dạ Lan



Mị Nô, đến khi nào ngươi mới có thể không né tránh ta ? Mới có thể

hiểu được tâm ý của ta. Ánh mắt hắn cuối cùng vẫn là buồn bã, ánh mắt

của nàng cũng không có liếc nhìn hắn một cái, buông cằm nàng ra, « Nàng

đi nghĩ ngơi sớm đi. » Nói xong chuẩn bị ra doanh trướng.



« Hiên Viên Khanh Trần ! » Nàng thấy có không có ý định thỏa hiệp,

không khỏi gấp giọng hô. Cước bộ của hắn không hề dừng lại ! Không ai có thể nhiễu loạn phán đoán của hắn, cũng không có ai có thể làm cho hắn

thay đổi quyết định ban đầu.



« Khanh Trần. » Nàng cuối cùng cúi đầu nói một tiếng làm cước bộ của

hắn ngừng lại, có một lần vì bất đắc dĩ nên nàng mới gọi hắn một tiếng

phu quân, lúc này đây vì cái gì nàng lại kêu hắn là Khanh Trần ?!



« Nàng làm sao vậy ? Thật không giống với ngươi lúc bình thường a »

Hắn rốt cuộc cũng khống chế được tia kích động trong lòng sau khi im

lặng hỏi.



Cảnh Dạ Lan cảm thấy vừa rồi mình đã quá đột ngột, vừa rồi căn bản

chính miệng nàng đã thốt ra hai chữ đó, nhất định lại là do ý thức của


“Vô Ngân mời ngươi đi qua, Vân Vương gia cũng ở đó, ngươi nên đi đi.” Thanh âm nàng có chút dồn dập, vạt áo bị hắn cởi bỏ, lộ ra nội y đơn

độc bên trong. Hắn hôn một đường xuống, khé cắn vào lưng của nàng.



“Nhưng thân thể của nàng không muốn rời khỏi ta, nàng không có phát giác ra sao Mị Nô?” Hắn tà mị cười.



“Khanh Trần, Khanh Trần… ” Thanh âm Cảnh Dạ Lan giống như đang rên rỉ gọi tên hắn, đáng giận, thứ hắn muốn chính là cái này !



“Rốt cuộc cũng gọi!?” Hắn vuốt ve hai má Cảnh Dạ Lan, “Nếu là nàng

còn chậm trễ một bước nữa thì có lẽ tay ta thật sự không thể ngừng lại.” Hắn cười khẽ, đem nàng ôm lấy đặt lên giường, “Nhớ kỹ tên của ta, còn

nữa, không được tiếp tục lấy thân thể của mình ta đùa giỡn với ta!” Vừa

rồi thời điểm nàng nói đau lòng, Hiên Viên Khanh Trần thật là bị nàng

doạ.



“ Được.” Nàng cuộc thân mình đưa lưng về phía hắn, cho đến khi nghe

tiếng bước chân của hắn dần dần đi xa, nàng mới đứng dậy, thở dài một

hơi. Vuốt hai má đang nóng dần lên, nâng tay che lại cổ áo. Nơi đó còn

lưu lại dấu vết của hắn.



Hiên Viên Khanh Trần chính là trừng phạt mình lúc nãy đã lừa gạt hắn. Hắn sẽ không bao giờ dung tha cho bất luận kẻ nào có một tia lừa gạt

hắn, cho dù đó là thiện ý.



Đưa tay khẽ vuốt ve cây trâm gỗ, trong lòng vừa động, đem cây trâm

rút ra. Được làm theo phong cách cổ xưa, đỉnh là một đoá hoa mai nở rộ

nho nhỏ, mài thật bóng loáng, xem dấu vết trên cây trâm thì đây mới được làm.



Là cố ý dành cho cho nàng!