Tù Phi Tà Vương

Chương 171 :

Ngày đăng: 06:26 19/04/20


Đồng mâu sâu thẳm của hắn khoá chặt hai má của nàng, yết hầu nghẹn

ngào giống như là bị cái gì đó giữ lại, ngón tay nâng lên nhẹ vỗ về đôi

mắt Cảnh Dạ Lan. Đôi mắt kia vốn linh động nhìn chăm chú khuôn mặt khôn

kể của hắn.



“Mị Nô, thực xin lỗi…”



“Thực xin lỗi cái gì?” Cảnh Dạ Lan nâng khuôn mặt của hắn lên, đầu

ngón tay mảnh khảnh lành lạnh chạy trên ngũ quan của hắn, ánh mắt dần

dần mê ly.



Hiên Viên Khanh Trần nắm lấy tay nàng, hôn lên ngón tay nàng, từng

ngón từng ngón giống như làm lễ. Vẫn giống như trước liên thanh nói:

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”



Đột nhiên nàng than nhẹ một tiếng, rút tay ra khỏi bàn tay của Hiên

Viên Khanh Trần, im lặng đem thân mình chuyển qua tấm lưng bóng loáng,

quật cường lạnh lùng đối diện với hắn. Đem mặt chon ở trong đệm chăn,

đầu vai nho nhỏ của nàng khẽ nhúc nhích, tực hồ như cực lực ức chế cảm

xúc của chính mình.



“Mị Nô, nàng đừng như vậy!” Hiên Viên Khanh Trần vươn người ra phải

xoay thân mình của nàng lại, mà nàng lại bướng bỉnh không chịu xoay

người. Vươn tay áp lên khuôn mặt của nàng, ướt sủng một mảnh. “Mị Nô,

nàng đừng khóc, ta nói cho biết, sự tình không phải như nàng tưởng tượng đâu!” Hắn không khỏi bắt đầu đau lòng.



Thanh âm rầu rĩ từ thân thể một bên truyền đến, “Ta không thích nghe.”



“Đối với chuyện nàng muốn biết, ta không nói cho nàng, là vì sợ nàng

thương tâm, ta sợ nếu như nàng biết thì nàng sẽ càng thêm hận ta. Nhưng

là Mị Nô…” “Ta biết, ta cũng đã đoán ra được một chút.” Nàng đẩy ta Hiên Viên Khanh Trầng đang ôm đầu vai nàng ra.
hắn nói, nhất thời buồn ngủ biến mất. Chống cằm, có chút không muốn nói.



“Sẽ nhớ ta sao?!” Hắn hôn lên đôi môi kiều mỵ của nàng, nhìn gương

mặt nàng ửng đỏ, nhịn không được muốn biết câu trả lời của nàng.



Cảnh Dạ Lan hừ nhẹ, “Không đứng đắn, ai thèm nhớ ngươi!” Nói xong

nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh, nàng không khỏi thì thầm: “Buổi tối tuyết rơi, có muốn uống một chén không?”



“Nếu như rửa tay nấu canh, ta sẽ ngựa không dừng vó trở về!” Hiên

Viên Khanh Trần không cho nàng chuyển hướng đề tài, “Sẽ nhớ ta sao?” Hắn không ngừng cố gắng tiếp tục hỏi.



Câu cổ của hắn kéo xuống, Cảnh Dạ Lan kiều mỵ cười, “Ngươi sẽ nhớ ta

sao?” Nàng như đứa nhỏ không nghe được câu trả lời của hắn sẽ không chịu thả ra.



“Ta sẽ, bởi vì nàng đã ở trong trái tim của ta, mỗi một lần hô hấp ta đều nhớ tới Mị Nô của ta.” Rõ ràng là một lời tâm tình buồn nôn, nhưng

hắn lại nói rất nghiêm túc.



“Ta không ngờ, ngươi tốt nhất cũng đừng nghĩ đến ta.” Cảnh Dạ Lan

tránh né ánh mắt ôn nhu của hắn, ánh mắt lại tạt đến bình dược bên gối, ý cười thản nhiên trên mặt chỉ một thoáng đều thối lui, dược không còn

lại mấy viên. Nói đúng là, nàng tự định ra thời hạn cho mình.



“Ta sẽ mang về cho nàng cái gì đó nàng thích, nàng phải đợi ta trở

về, chắc lúc đó Vô Ngân cũng đã nghiên cứu chế tạo ra được thuốc.” Hiên

Viên Khanh Trần nghĩ rằng nàng lo lắng số lượng giải dược không được

nhiều lắm, vội vàng an ủi.



Nàng nheo lại đôi mắt nở nụ cười, “Được, ta sẽ chờ ngươi, trở về sớm một chút.”



Nàng đứng dậy thay cho hắn bộ áo giáp xuất hành, Khanh Trần, nếu sau lần này lại gặp lại, thật sự không bằng không gặp.