Tù Phi Tà Vương

Chương 172 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Hiên Viên Khanh Trần hình như là nhớ tới cái gì đó, đột nhiên thần

thần bí bí nói với Cảnh Dạ Lan, “Chờ ta trở về, ta muốn đưa nàng đến một nơi.”



“Nơi nào?” Cảnh Dạ Lan nhìn ý cười trên vẻ mặt hắn không khỏi tò mò hỏi.



Hắn lại xoa xoa hai má của nàng, vuốt ve gò má cao cao. “Hiên tại

không thể nói, chờ ta trở về nàng sẽ biết, là ta đặc biệt vì Mị Nô nàng

chuẩn bị!” Nói xong hôn nhẹ lên đôi môi vì bất mãn mà vễnh lên của nàng, lưu luyến hôn, “Nhất định phải chờ ta..” Hắn thấp giọng lẩm bẩm bên tai Cảnh Dạ Lan, con ngươi nàng không khỏi khép lại, trong lòng có một tia

ấm áp, ưm một tiếng hôn hắn.



***



Ngày xuất hành, ở Bắc An có một vị khách ngoài ý muốn đến thăm. Hắn

xuất hiện ban đêm làm cho Cảnh Dạ Lan bất ngờ, đồng thời cũng làm thay

đổi kế hoạch tốt lúc đầu của nàng.



Ánh mắt của Hiên Viên Khanh Trần vào lúc hắn xuất hiện trong một khắc biến lạnh lùng, bàn tay ôm vòng eo Cảnh Dạ Lan không khỏi càng dùng

thêm sức. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, trên xe ngựa có một người bước xuống, lộ ra phục sức màu vàng, làm cho nàng mặt nhăn nhíu mày, phục

sức màu vàng không phải là chỉ có Hoàng Thượng mới có thể mặc sao? Chẳng lẽ là hắn?



“Khanh Trần, đã lâu không gặp a, ngươi có khoẻ không?” Hắn mỉm cười

mở miệng nói với Hiên Viên Khanh Trần, nơi hắn đứng có rất nhiều tuyết,

miệng cười kia sau lãnh ý làm cho Cảnh Dạ Lan không khỏi sinh ra một tia chán ghét đối với hắn. Nàng luôn luôn chán ghét loại người này, bề

ngoài tươi cười nhưng trong không cười.



“Hiên Viên Khanh Trần tham kiến hoàng huynh.” Hắn thản nhiên nói, sau đó tất cả mọi người phía sau đều quỳ xuống hô to vạn tuế!



Hắn là đương kim hoàng thượng? Cảnh Dạ Lan sửng sốt, đó không phải là nguyên bản phu quân Hoa Mị Nô phải gả lúc đầu sao? Ca ca của Hiên Viên

Khanh Trần! Nhưng là chỉ có duy nhất hắn không chịu quỳ xuống hành lễ.



Hiên Viên Triệt đi đến trước mặt hắn, vẫy tay bảo mọi người đứng lên.



“Khanh Trần ngươi vẫn bộ dáng như lúc trước, không có thay đổi gì cả, thấy Trẫm vẫn vô lễ như trước. ” Nói xong nháy mắt ý cười trong mắt


“Tự trọng?!” Hắn đột nhiên cười ha hả, “Ngươi nguyên bản chính là nữ nhân của trẫm, lại bảo trẫm tự trọng!”



“Hoàng thượng cũng nói là nguyên bản, hiện tại Hoàng hậu của Hoàng

thượng là muội muội của ta, mà ta hiện là Vương phi của Hiên Viên Khanh

Trần, chẳng phải không nên nói như vậy sao?”



Hiên Viên Triệt ngây ra một chút, tươi cười xoá đi, thật mạnh thở

dài, “Nói đến đây, ngươi vẫn là không thể quên hắn, trẫm đồng ý, chỉ cần ngươi giúp trẫm trừ khử hắn, thì Hoa gia của ngươi có thể duy trì phú

quý mấy đời, vị trí hoàng hậu của ngươi vẫn như cũ được giữ lại, ngươi

cư nhiên tình nguyện chết cũng không muốn làm như vậy!” Trong giọng nói

mang theo oán hận không nói nên lời.



Trong lòng Cảnh Dạ Lan cả kinh, nguyên lai Hoa Mị Nô không cần vị trí hoàng hậu của mình, tự sát cũng bởi là vì nàng cự tuyệt Hiên Viên Triệt đi thương tổn Hiên Viên Khanh Trần! Nghĩ đến đây nàng không khỏi giật

mình, biết rõ nam nhân nàng hận nàng đến chết, lại còn vì hắn ngay cả

mạng sống của mình cũng không cần, làm sao có thể ngu như vậy?



Hiên Viên Triệt thấy nàng sững sờ ở nơi nào, không khỏi phóng ra âm

nhẹ giọng, “Trẫm cũng biết ngươi chịu khổ, cái tên Hiên Viên Khanh Trần

tính tình bạo ngược, làm cho ngươi tổn thương thành như vậy, bất quá

cũng tốt, nghiệt chủng hắn không cần cũng thế, vốn không phải là giống

gì tốt lành ngay cả hắn cũng không phải là huyết thống của Hiên Viên

gia.” Hắn vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, “Ở cùng với hắn chịu khổ trong

này, không bằng cùng trẫm trở về, dù sao ngươi cùng trẫm là từ nhỏ cùng

nhau lớn lên.”



Lời nói ôn nhu, làm cho Cảnh Dạ Lan phục hồi tinh thần lại, hắn một

phen nhưng thật ra nhắc nhở chính mình. Chuyển mâu nàng nhìn Hiên Viên

Triệt.



“Hoàng thương, ngươi muốn khiến cho Hiên Viên Khanh Trần trở thành như thế nào?!”