Tù Phi Tà Vương
Chương 190 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Thân hình ấm áp chân thật trong lòng hắn, mềm mại ôn hương. Một chút
phản kháng lúc trước, ngược lại kích thích hắn ôm càng thêm xuất thần,
say sưa tìm kiếm đòi hỏi, cho đến khi người trong lòng sắp hít thở không thông, hắn mới keo kiệt buông ra kề sát môi, nghe hô hấp của nàng cũng
dồn dập, đỏ ửng che kín hai gò má.
“Đủ, buông ta ra!”
“Không buông!” Hiên Viên Khanh Trần ôm càng chặt, nàng lừa gạt hắn, há có thể buông tay?
“Buông ra, bằng không ta sẽ không khách khí!” Cảnh Dạ Lan cố gắng đẩy phía trên ra nhưng đồng thời lại bước một bước gần sát mặt của nàng.
“Ta biết thân thủ của nàng, nàng cứ việc động thủ, ta sẽ không buông
nàng ra.” Đồng mâu Hiên Viên Khanh Trần chợt chặt lại, nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng. Hắn khẽ liếm khoé môi, còn lưu lại
hương thơm của nàng.
“Là ngươi tự tìm!” Cảnh Dạ Lan nói xong, lấy ngân châm phát sáng từ trong ống tay áo ra để ở cổ hắn, “Ta bảo ngươi buông ta ra!”
Hắn tà mị cười, nhìn tư thế hung thần của nàng, đẳng cấp tay của nàng hắn đã từng chứng kiến qua, không tệ, thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Tối hôm vì không cho hắn phát hiện, cũng có thể là cố ý nguỵ trang.
“Nàng không phải hận ta sao, nàng động thủ đi!” Hắn chẳng mảy may để ý
chút nào nguy hiểm trước mắt.
“Hiên Viên Khanh Trần, ngươi đừng nghĩ rằng ta không dám!” Cảnh Dạ
Lan khẽ cắn môi, gia tăng lực đạo trong tay. Đúng, nàng đã sớm muốn giết hắn. Chiếm đoạt nàng, khiến cho nàng thử độc thống khổ, dùng nàng để
làm thuốc dẫn cho Thu Thuỷ, tàn nhẫn hại chết Tiểu Khả, làm nàng mất đi
đứa nhỏ, bao nhiêu đó đã sớm đủ để cho Hiên Viên Khanh Trần hắn chết
nhiều lần rồi.
Ngân châm một chút đâm vào trong da thịt hắn, hơi hơi đau làm cho
kẻ nào, không cần…Miệng vết thương ở trái tim lại âm ỷ đau.
Hắn biến sắc: “Ngươi nói bậy, trên di thư nàng lưu lại nói là…” Hắn
lấy từ trong ngực ra một bức thư nhìn không biết bao nhiêu lần, sau khi
nàng kiên quyết rời đi lưu lại bức thư vuốt ve an ủi, như một lưỡi dao
sắc bén đâm vào trái tim hắn bị thương.
“Vì rời khỏi ngươi, ta có cái gì không thể nói? Hiên Viên Khanh Trần, chẳng lẽ chỉ có ngươi mới có thể thương tổn ta, còn ta thì không thể
thương tổn ngươi một lần hay sao?!” Nàng cười chế nhạo, nhìn mặt hắn trở nên xanh mét, tươi cười dần dần thu lại.
“Là vì Tô Vân Phong?!” Tức giận trong lòng chỉ một thoáng làm cho màu sắc đồng tử mắt của hắn sâu thêm. Người không coi hắn vào đâu có thể
bình yên đào thoát không nhiều lắm, nàng giả chết rời đi, mấy tháng này
đều ở lại Lan Lăng, lấy thân phận Cảnh công tử ở trong Vương phủ của
hắn. Lúc ở yến hội, Tô Vân Phong toát ra ái mộ sâu sắc, đêm trăng hai
người nói chuyện với nhau cười yếu ớt…
Bốp~~~ Hiên Viên Khanh Trần giơ lên một quyền đáng ra dán vào má
Cảnh Dạ Lan đánh mạnh lên mặt trên cỏ, rồi đột nhiên chất lỏng ấm áp vảy ra ở trên hai gò má của nàng.
“Nói, có phải vì Tô Vân Phong hay không?!” Trong đồng mâu yêu dị của
hắn phụt ra lãnh liệt hàn quang, hỗn loạn ghen tị cùng lửa giận phóng ra trên khuôn mặt Cảnh Dạ Lan. Lừa gạt cùng phản bội, trong lúc nhất thời
rối loạn hỗn tạp tập kích cuốn cả trong lòng hắn! Thậm chí áp chế cả sự
vui sướng kích động gặp lại lần nữa.
“Rốt cuộc là cái gì cũng là chuyện của ta, không liên quan gì đến
ngươi!” Nàng kìm chặt uỷ khuất trong lòng, nàng xảy ra chuyện gì, nàng
không nghĩ nhắc tới với hắn, nguyên bản bọn họ tốt nhất là không cùng
xuất hiện.