Tù Phi Tà Vương
Chương 192 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Đây là cái gì? Hiên Viên Khanh Trần thả chậm ngón tay di chuyển, xúc
cảm ngón tay không hề tinh tế, ngược lại mang theo thô ráp, thân thể của nàng hắn quen thuộc nhất, không hề có tỳ vết nào trên da thịt, từ khi
nào thì những vết như thế này xuất hiện?
“Đây là cái gì?” Hắn thấp giọng hỏi, làm như đang hỏi nàng, biết rõ
với cá tính của nàng thì nàng sẽ không trả lời, nhưng hắn vẫn hy vọng
nàng có thể mở miệng nói với hắn một lời.
Trong vòng dự kiến, nàng thuỷ chung không muốn mở miệng nói thêm một chữ.
Nàng sẽ không nói, cái gì cũng sẽ không nói, sẽ không nói cho hắn
biết những vết thương này đến như thế nào. Lại càng sẽ không nói cho hắn biết lúc ấy nàng là vì ai mà thất thần khiến cho Tô Tĩnh Uyển có cơ hội đắc thủ !
Nàng có nguyên tắc của nàng, chính nàng không thể nói ra bí mật!
“Nàng không nói, ta đây tự mình nhìn.” Hắn lo lắng, nhưng lại phải nén cảm xúc cởi trói buộc của ngực nàng.
“Cảnh công tử…Cảnh công tử…”
“A Cảnh…”
“Bắc An Vương…”
Xa xa, tiếng la lên càng ngày càng gần, mà Hiên Viên Khanh Trần lại
mắt điếc tai ngơ, chỉ là chậm rãi cởi bỏ trói buộc tầng tầng lớp lớp
trên ngực nàng.
“Ngươi, ngươi mau buông tay ra!” Nghe thanh âm từ xa gần đến, nàng biết trong số người tim bọn họ có Tô Vân Phong.
“Sợ cái gì? Nhất định bọn họ sẽ không tìm ra được nơi này, chỉ cần
nàng không lên tiếng.” Hiên Viên Khanh Trần cũng nghe thấy, trong đồng
tử mắt lạnh lùng, trong tay vẫn là không nhanh không chậm cởi bỏ, tuyệt
không để ý có ngừơi đến hay không. Cúi người nói ở bên tai nàng: “Cho dù là đến đây nhìn thấy nhìn như thế nào? Nàng là nữ nhân của ta, cùng ta
hoan hảo thì gây trở ngại ai?! Liên quan gì đến chuyện của ai!”
đầu ngón tay lại chạm đến.
Vết thương như vậy, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng sống của nàng! Nếu
cho hắn biết là ai, hắn nhất định phải nghiền xương của người đó thành
tro!
Nàng cong người lên, nhắm mắt lại, tuỳ ý môi của hắn từ hai má bắt
đầu một đường chạy xuống, vô luận là đôi môi hay đầu ngón tay của hắn,
đều làm cho nàng chậm rãi bắt đầu rơi vào trong vui thích. Một đoạn thời gian sau khi rời khỏi hắn, thân thể lại trung thực nói cho nàng, đối
với sự âu yếu của Hiên Viên Khanh Trần là khát vọng như thế nào.
“Cảnh công tử…Cảnh công tử…”
“A Cảnh…”
“Bắc An Vương…”
Thanh âm càng ngày càng gần, kéo nàng từ mê ly trở về thanh tỉnh,
Cảnh Dạ Lan đột nhiên mở mắt, bối rối nhìn lại nơi phát ra thanh âm. Sao nàng có thể quên được, bọn họ cách nơi đó không xa. Mà vừa rồi, giống
như trong đất trời chỉ còn lại có nàng cùng hắn!
Tình ý trong mắt cùng vẻ mặt vội vàng dừng ở trong mắt Hiên Viên
Khanh Trần, “Không cần quân tâm đến bọn họ, Cảnh Lan,ta muốn nàng, muốn
nàng…” Áp vào đôi môi đỏ như son trên làn da tuyết trắng của nàng.
Trước ngực loã lồ, thanh âm của hắn bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn thắt chặt.
“Không, không được, hiện tại không thể… Ngươi, ngươi buông ra…” Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, làm cho nàng vừa thẹn vừa vội, nhưng thân
thể nàng lại giống như không chịu khống chế bị hắn thiêu đốt, nằm trong
vòng tay. Lộn xộn cực kì, nàng chỉ có thể lấy tay ôm chặt che đậy ở
trước ngực.
Vừa rồi nàng còn vì Hiên Viên Khanh Trần vô lễ đòi hỏi nàng ở trong
này mà tức giận, nhưng hiện tại ngược lại là nàng quên xấu hổ và giận dữ lúc trước, say mê trong lòng hắn!