Tù Phi Tà Vương
Chương 207 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Qua một hồi lâu, Cảnh Dạ Lan từ từ mở bừng mắt, phía sau trống trơn,
cánh tay vươn ra chạm vào một mảnh lạnh lẽo. Có lẽ Hiên Viên Khanh Trần
đã đi lâu rồi, lâu lắm nàng mới có được một giấc ngủ ngọt ngào thế này,
cư nhiên không hề phát hiện ra điều gì.
Bên gối ánh lên màu kim loại của cây châm, nàng cầm lên, nhìn ra bóng đêm dày đặc bên ngoài, ngày mai là tới hẹn đánh cược giữa Hiên Viên
Khanh Trần và Tô Vân Phong rồi. Rốt cuộc thì nàng cũng không thể khuyên
can được hắn!
Đứng dậy, theo thường lệ nàng không thắp nến lên mà nhảy chân trần
xuống đất. Lòng bàn chân truyền lên cảm giác mềm mại khiến nàng giật
mình nhìn xuống thì phát hiện không biết từ khi nào ở dưới đất đã được
lót một tấm nệm mềm. Có lẽ là hắn đã làm, xem ra thừa dịp nàng ngủ thì
hắn đã làm không ít chuyện rồi.
Khóe miệng lơ đãng cong lên một nụ cười, hơi lạnh nơi lòng bàn chân dường như không còn lạnh như trước.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng động nhỏ khiến cho thần kinh nàng rung
lên, nhẹ nhàng bước tới bên cửa thì một bóng người hiện lên làm đôi mắt
nàng biến lạnh lùng.
Kẹt một tiếng, nàng mở then chốt cửa ra, đột nhiên giật mạnh một tiếng, châm trong tay cũng giơ lên chuẩn bị đâm xuống.
- Ai nha, là ta! – người bị Cảnh Dạ Lan nắm trong tay ngã phịch xuống đất kêu rên một tiếng rồi ngước mặt lên, ngũ quan dường như nhăn chặt
hết cả lại.
Thu Thủy! Cảnh Dạ Lan buông tay ra, thừa dịp nàng ta còn chưa có hoàn hồn lại thì vội vàng cầm chiếc mặt nạ bằng đồng đeo lên.
Nàng ta rên rỉ đau đớn, hơn nửa ngày mới nói ra tiếng:
- Thực xin lỗi, không phải ta cố ý! – thân mình gầy yếu xoay sửa
trong bóng đêm. – A, ngươi ~~~ – chiếc mặt nạ đồng phát sáng trong bóng
- Hắn vẫn ngủ cùng với ngươi?
- Ca ca vẫn luôn ngủ với ta, nếu không ta sẽ sợ hãi.
- Buổi tối các ngươi cũng ngủ với nhau? – chợt Cảnh Dạ Lan cảm giác
tay chân biến lạnh như băng. Nàng biết thân phận của Thu Thủy rất đặc
biệt, cũng biết tình cảm của Hiên Viên Khanh Trần đối với nàng ta; mà Tô Tĩnh Uyển cũng từng nói rằng sau này con nối dõi của Hiên Viên Khanh
Trần nhất định sẽ được Thu Thủy hạ sinh, vậy giữa bọn họ không chỉ là…
- Đúng vậy, từ sau khi Mị Nô tỷ tỷ qua đời, ca ca vẫn ở bên cạnh ta,
ta cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh ca ca.. ca ca nói rằng sẽ không bao giờ
rời khỏi ta. – nụ cười hồn nhiên nở rộ bên khóe miệng Thu Thủy, trên
gương mặt thanh tú ẩn hiện một thứ áng sáng ấm áp. – Ca ca ta thích tỷ,
tuy rằng ta không muốn ca ca thích người khác , trong lòng ca ca đã có
Mị Nô tỷ tỷ rồi nhưng ca ca vẫn luôn vì chuyện của tỷ ấy mà khổ sở, đau
đớn… Nếu tỷ có thể khiến cho ca ca ta vui vẻ thì ta đây… – hình như nàng ta phải hạ quyết tâm lớn lắm để nói cho xong. – Ta đây cũng sẽ nguyện ý để cho tỷ ở lại bên cạnh ca ca.
Trong đôi mắt trong suốt của Thu Thủy dường như có lệ lấp lánh muốn trào ra.
Lại là một nữ tử cuồng dại yêu thích Hiên Viên Khanh Trần. Ngốc thế
là cùng, có thể chấp nhận chia sẻ người mình yêu thương với nữ nhân
khác! Cảnh Dạ Lan nở nụ cười, ý cười thản nhiên nhợt nhạt đi, dần dần
biến thành nụ cười yếu ớt rồi đột ngột cười to, thậm chí cười tới mức
khóe mắt cay cay, nước mắt nhịn không được mà hạ xuống.
- Ngươi yên tâm, ca ca có ngươi bên cạnh là đủ rồi. Nếu Hoa Mị Nô đã
chết thì sẽ không có người nào có thay thế được vị trí của nàng trong
lòng Hiên Viên Khanh Trần đâu. Ta cũng không thể… ta cũng không thể!
Đầu vai Cảnh Dạ Lan run lên, cánh tay khoát lên vai Thu Thủy, chậm rãi nói từng chữ.