Tù Phi Tà Vương

Chương 208 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Thu Thủy dường như không hiểu ý của nàng:



- Ý của tỷ là…



- Nếu ca ca ngươi yêu Hoa Mị Nô như vậy thì cho dù có người tốt thế

nào cũng không thể thay thế được vị trí của nàng.. cho nên ngươi không

cần lo lắng chuyện giữa ta và ca ca ngươi. – nàng hạ giọng giải thích,

an ủi Thu Thủy.



Trở về Bắc An với Hiên Viên Khanh Trần? Khóe miệng Cảnh Dạ Lan gợi

lên nụ cười khổ, tất cả những đau đớn và bất hạnh mà nàng phải chịu đựng đều bắt đầu từ Bắc An, nàng có thể nhìn thấy và cảm nhận được sự thay

đổi của Hiên Viên Khanh Trần nhưng nút kết trong lòng vẫn không thể nào

mở ra được.



Nhìn Thu Thủy trước mắt đơn thuần, trong lòng nàng ta chỉ có duy nhất Hiên Viên Khanh Trần mà Hiên Viên Khanh Trần thì sao? Tâm Cảnh Dạ Lan

có chút rối loạn, tác phong của nàng luôn thích sự rõ ràng, những chuyện dây dưa, mờ mịt không có hồi kết thì nàng không tình nguyện đụng vào

đâu.



- Ngươi trở về đi…



- Cảnh Lan tỷ tỷ…



- Không tiễn! – nụ cười thản nhiên gợi lên bên khóe môi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.



Cảnh Dạ Lan, nếu ngươi đã không muốn nghĩ thì không cần nghĩ nữa! Làm gì phải kéo thêm phiền phức cho chính mình chứ.



Nhìn bóng Thu Thủy rời đi trong bóng đêm, nàng đứng suy tư thật lâu

bên cửa, tầm mắt mông lung hướng tới chân trời đen kịt, mày từ từ nhăn

chặt lại mà ngay chính nàng cũng không phát hiện.



Đương lúc ngây người thì một giọng nói ôn hòa vang lên:



- Nàng đứng như vậy không thấy mệt sao?




- Đúng thế! – nàng khẽ gật đầu nhưng rất kiên định.



- Nàng thật sự rất quật cường, nhất định không cho ta một cơ hội

sao?! – Tô Vân Phong cười nhẹ lên, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy mê luyến.

Hắn và Hiên Viên Khanh Trần nơi đó đối đầu kịch liệt còn nàng nơi này

lại là người đầu tiên buông tay. – Hắn có biết không? – Tô Vân Phong lên tiếng hỏi.



- Không biết, ta cũng không có ý định nói cho hắn biết, nếu không làm sao có thể rời đi được chứ? – ngữ khí Cảnh Dạ Lan ảm đạm xuống. Giữa

nàng và Hiên Viên Khanh Trần cứ như hai đường thẳng, một bên không ngừng thoát đi còn một bên thì không ngừng đuổi theo, cho dù có gặp nhau thì

vẫn phải chia cách.



Nhất định không có duyên phận rồi! Hiên Viên Khanh Trần, có lẽ duyên

phận giữa ta và ngươi sớm đã chặt đứt từ khi đứa nhỏ không còn nữa; nếu

tiếp tục quấn quýt si mê thì chỉ có thể là cưỡng cầu mà thôi.



- Cho dù nàng đi rồi thì ta và hắn cũng không thể dừng cuộc chiến này được.



- Vì sao? – Cảnh Dạ Lan vội hỏi, ý của Tô Vân Phong hình như có điểm

không đúng, ít nhất là không giống với những lời hắn nói với nàng lúc ở ở trong quân vụ.



Tô Vân Phong nhìn ánh mắt hỏi của nàng, vẻ mặt nàng thoáng cái biến

sắc đã thu hết vào đáy mắt hắn. Trong mắt Cảnh Dạ Lan không chỉ có nghi

hoặc mà còn có nhiều lo lắng. Nàng rất thông minh, đó là điều không thể

nghi ngờ, nàng biết rõ tâm ý của hắn, ngay cả cái cách nói chuyện không

mấy bình thường của hắn đều làm cho nàng phát hiện ra.



- Vương gia, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? – trong lòng

nàng cả kinh, Tô Vân Phong không giấu diếm nàng chuyện gì, ngay cả

chuyện quan trọng trong quân đội cũng không vì thân phận đặc biệt của

nàng mà nghi kỵ, ngược lại còn bàn bạc công khai.



Nhưng đêm nay hắn đột nhiên ghé chơi, ngoài chuyện vừa nói thì nhất định còn có chuyện gì đó quan trọng nữa.