Tù Phi Tà Vương

Chương 209 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


- Ngày ước định giữa ta và Hiên Viên Khanh Trần tạm thời lùi lại!



Về phần nguyên nhân Tô Vân Phong không nói thêm gì; sau khi nói xong

hắn liền rời đi. Cảnh Dạ Lan biết hắn tuy không dối gạt nàng nhưng một

khi hắn đã không muốn nói thì sẽ không có ai có thể làm cho hắn nói.



Sau đó nàng phát hiện trong vương phủ đột nhiên tăng thêm nhiều người hầu, tuy vẫn duy trì tình trạng bình yên như trước nhưng Cảnh Dạ Lan

vẫn cảm giác có chỗ nào kỳ quái.



Trong quân hình như cũng bận rộn hẳn lên, Tô Vân Phong cũng không còn nói gì với nàng nữa.



Người duy nhất rảnh rỗi chính là Hiên Viên Khanh Trần, mỗi ngày đều

đúng hạn đi tìm nàng. Thường thì tới chọc nàng cười, hoặc là lẳng lặng

ngồi đó, không nói nhiều mà chỉ chuyên chú nhìn nàng. Hắn đã không còn

cái vẻ bạo ngược của ngày xưa, người cũng biến ôn hòa hơn. Điều này càng khiến cho Cảnh Dạ Lan nghi ngờ có gì đó mờ ám nhưng nhất thời không thể giải thích được.



- Cảnh Lan, ngày mai ta và nàng ra ngoài cưỡi ngựa được không? – ngón tay Hiên Viên Khanh Trần quấn lấy lọn tóc nàng, mùi hương nhè nhẹ vấn

vương làm hắn nhịn không được đưa tóc lên mũi hít hà.



- Không được, ngươi nên trở về chăm sóc cho Thu Thủy đi! – nàng kéo

lại lọn tóc đang nằm trong tay Hiên Viên Khanh Trần. Mấy ngày nay hắn

trầm tĩnh lạ thường, dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn

khác.



Hắn nheo mắt, tựa hồ chăm chú vào lời Cảnh Dạ Lan vừa nói rồi chợt mỉm cười:



- Thu Thủy đang chăm sóc cho Tô Tĩnh Uyển.



- Nàng ta làm sao?


Bàn tay được buông ta đã thấm ướt mồ hôi song nàng vẫn cảm nhận được

từng nét chữ mà hắn viết khi nãy. Đã hai lần sống làm người nhưng quả

thực chưa một ai nói những lời này với nàng.



Xem một bộ quẫn bách của nàng, Hiên Viên Khanh Trần không khỏi cười

ra tiếng. Hắn không ngờ những lời này đối với nàng lại có tác dụng như

vậy, sớm biết thế này thì hắn đã dùng tới rồi.



Cơn gió ấm áp phất vào mặt, Hiên Viên Khanh Trần giục ngựa chạy bên

cạnh Cảnh Dạ Lan. Đôi mắt nàng linh động phát ra ánh sáng, chính đôi mắt này đã bắt đầu hấp dẫn hắn, nghiêm túc, tự tin, kiệt ngạo bất tuân,

không biết từ khi nào nó đã thâm nhập và chiếm giữ trái tim của hắn.



Trong đôi mắt màu vàng yêu dị chợt hiện lên một tia tiếc nuối, thời

gian tốt thế này mà lại bị người khác tới phá ngang. Cách đó phía trước

không xa có người đang chờ hắn, xem ra có muốn trốn cũng trốn không xong rồi.



Cảnh Dạ Lan cũng phát hiện có người cố tình xuất hiện trước mặt mình, nói đúng hơn là bọn chúng đã sớm tới chờ bọn họ rồi.



Ngoái đầu nhìn lại Hiên Viên Khanh Trần, nàng phát hiện hắn vẫn giữ

một bộ dáng bình thản không hề ngạc nhiên, thậm chí còn cười nữa. Tên

này biết sẽ gặp bọn người kia ở chỗ này hả?



- Cảnh công tử có mạnh khỏe không?!



- Ngươi là…? – Cảnh Dạ Lan đè thấp thanh âm sửa lại giọng. Cũng may

hôm nay nàng dịch dung mới đi ra ngoài, nhưng nếu là Cảnh công tử thì dĩ nhiên là không có quen biết với người đang chắn trước đường này rồi.

Cho dù trong lòng nàng hận muốn tiến lên một bước đá cho tên kia một cú

nhưng cũng phải cố nhịn xuống.