Tù Phi Tà Vương

Chương 210 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Đúng là oan gia ngõ hẹp, giống như là tha hương gặp bạn cố tri – chủ

nợ, hiện tại đứng trước mặt hai người là người từng bị Cảnh Dạ Lan ám

toán, từng khiến cho Hiên Viên Khanh Trần một đêm diệt chủ soái còn ép

ba năm phải tiến cống cho Đại Nguyệt – Tây Sở vương – Hách Liên Quyền.



Lần này gặp mặt ánh mắt lạnh u ám như sói của Hách Liên Quyền bám

chặt lấy Hiên Viên Khanh Trần. Nếm chịu nhục nhã, cuối cùng cũng chờ tới cơ hội tốt này.



- Tại hạ là Tây Sở vương Hách Liên Quyền!



- Tây Sở vương tới Lan Lăng đáng lý phải tới gặp Vân vương gia, sao

lại chắn ngang đường thế này, còn khiến ta tưởng là đạo phỉ hoành hành ở Lan Lăng chứ! – Hiên Viên Khanh Trần giở giọng khiêu khích.



- Bắc An vương, làm đạo phỉ một lần thì sao chứ? – con ngươi lạnh lẽo của gã chuyển sang nhìn Cảnh Dạ Lan. – Thì ta ái tướng của Vân Phong

huynh lại là một công tử trẻ tuổi thế này, thất kính rồi!



Cảnh Dạ Lan đối với hắn rất có ác cảm, tuy rằng hắn là đồng minh của

Tô Vân Phong nhưng rất ít khi lui tới. Hôm nay cũng là đột ngột xuất

hiện ở nơi này, nhưng mà nàng từng biết qua thủ đoạn ti tiện của gã, cứ

nghĩ nếu hôm nay nàng một mình đi thế này hẳn là không thể tiếp tục lừa

gạt gã như lần trước.



Nghĩ vậy, nàng lạnh lùng đáp trả một câu:



- Thất kính, có thể gặp được Tây Sở vương là vinh hạn của A Cảnh,

ngài khách khí rồi. Nếu có thể thì hãy để A Cảnh dẫn đường cho các vị

tới Lan Lăng.



- Không vội, bổn vương vì Cảnh công tử và Bắc An vương mới tới nơi

này, nếu gặp được hai vị thì đúng là có duyên rồi! – gã cười rộ lên

khiến cho Cảnh Dạ Lan nhíu mày.
cho nàng biết.



- Tây Sở vương, không khách sáo! – hắn chậm rãi đi tới chiếc xe ngựa

mà bọn Hách Liên Quyền đã chuẩn bị sẵn. – Cảnh công tử, mời theo ta! –

nhìn thì giống như là hắn đang giúp đỡn Cảnh Dạ Lan lên xe ngựa nhưng

vào lúc người ngoài không chú ý thì hắn đã ngầm truyền tiếng tim đập

bình tĩnh của mình tới nàng.



Muốn ta tin tưởng ngươi sao?! Trong lòng Cảnh Dạ Lan thầm nghĩ.



- Được, Bắc An vương, mời! – nàng cúi đầu, khom người trèo lên xe ngựa.



Xe ngựa rất kiên cố, bên trong cũng rất rộng rãi. Tấm mành dày che đi cái nắng bên ngoài, cũng may là Cảnh Dạ Lan đã quen sống trong bóng tối nên không có gì khó chịu. Nàng ngồi song song với Hiên Viên Khanh Trần, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.



Nếu Hách Liên Quyền đã sớm theo dõi bọn họ thì vì sao gã lại biết

Hiên Viên Khanh Trần muốn dẫn nàng đi ra ngoài? Biết rõ Hách Liên Quyền

sẽ không bỏ qua cho hắn nhưng hắn thì không chút phòng bị trước, ngay cả lúc nãy hắn cũng bỏ Mặc Câu lại. Với thực lực của hắn thì Cảnh Dạ Lan

tin tưởng hắn có cơ hội cưỡi Mặc Câu rời đi, về phần nàng vì có quan hệ

tới Tô Vân Phong nên nàng nghĩn Hách Liên Quyền sẽ sử dụng nàng như một

cái cớ để giao dịch. Dù sao thì gã cũng không phải là một ông chủ muốn

chịu thiệt.



Đột nhiên dòng suy nghĩ bị ngắt ngang, bàn tay bị hắn cầm lấy; trong

đêm nàng cẩn thận phân tích từng chữ mà hắn đang viết ra. Trời ạ, tới

lúc này mà hắn vẫn còn có tinh thần để chọc cười hả!



Từng nét chữ được viết ra, đôi mắt Cảnh Dạ Lan cũng dần sáng rực lên.. Hắn viết…



“Ta – sẽ – không – bỏ – rơi – nàng!” Một dòng nước ấm truyền từ lòng bàn tay vào ngực nàng.