Tù Phi Tà Vương

Chương 214 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Vào đêm.



Thân ảnh nhỏ nhắn, uyển chuyển thoăn thoắt chạy trên dãy hành lang

dài, sau đó dừng lại bên cánh cửa đá. Mân mê viên đá nhỏ trong tay một

chút rồi lập tức ném nó về phía trước.



- Ai?! – chỗ tối lòe ra bóng người sau khi nghe thấy có tiếng động,

một tia sáng chợt ánh lên, cây châm đâm vào cổ hắn một cách chuẩn xác,

thân người ngã xuống, ngay cả một tiếng cũng chưa kịp bật ra.



- Có thể là ai chứ, đương nhiên là bản công tử rồi! – đôi mắt Cảnh Dạ Lan trong đêm phá lệ sáng ngời, một châm này chỉ có thể khiến cho hắn

ngủ nửa canh giờ nhưng với nàng mà nói thì như vậy là đủ lắm rồi.



Tìm được chìa khóa, nàng lấy ra chiếc khuôn đúc đã chuẩn bị từ trước

sau đó ấn chiếc chìa khóa xuống lấy mẫu rồi nhanh chóng mở cửa ra. Xem

ra là một công trình hoàn hảo, ngay cả khi đẩy cửa ra mà vẫn không phát

ra một tiếng động nào, nghĩ vậy nàng thầm than nhẹ một tiếng.



Vì không phát ra tiếng động nên dù bên ngoài có người đi vào thì bên

trong cũng không thể nào biết được và bên trong cũng sẽ hoàn toàn ngăn

cách với bên ngoài. Hách Liên Quyền thật sự đã chuẩn bị rất tốt!



Lấy ra một cây lửa nhỏ, nàng chậm rãi đi xuống, tâm hình như cũng bất an theo từng bước chân càng ngày càng tới gần người kia.



Có cái gì đó bất an, khẩn trương! Cảnh Dạ Lan, ngay cả đại lao của

Hiên Viên Khanh Trần mà ngươi cũng dám đi cướp thì ngươi còn sợ cái gì

chứ! Nàng không ngừng an ủi, trấn định chính mình, trái tim đập thình

thịch liên hồi.. thực sự chưa bao giờ nàng thấy hồi hộp như thế này!



May mắn là đường không có dài, nàng nhanh chóng nhìn thấy người mình

đang tìm. Phát hiện ra nàng, đồng tử hắn chợt nhăn chặt lại:
vào trong ngực.



- Cảnh Lan, ta nhớ nàng… ta rất nhớ nàng! – hắn chống đỡ chính mình, nhìn chăm chú người nằm dưới thân, nỉ non nói.



- Ngươi đúng là… – lời nói ôn nhu lặp đi lặp lại bên tai, lòng nàng

chợt biến rối loạn. – Hiên Viên Khanh Trần, ngươi xem ta là cái gì chứ!



- Là nữ nhân của ta! – hắn cảm thấy câu hỏi của nàng rất buồn cười. – Nữ nhân duy nhất của ta! – hắn lặp lại một lần nữa, lần này giọng điệu

trịnh trọng như đang tuyên bố.



- Đồ quỷ, tới lúc này mà ngươi còn tâm tư nói mấy lời đó hả! – Cảnh

Dạ Lan nắm tay đánh hắn. Hắn đúng là điên rồi, từ bỏ hết thảy mà đi tìm

nàng, biết rõ nàng sẽ không đáp lại mà vẫn cố ý làm như vậy!



Ngực ăn đau nhưng hắn vẫn cố ý cười nói:



- Dù sao hiện tại đã thế này rồi, ta còn có thể có tâm tư gì chứ?

Nhưng có những lời muốn nói mà không được nói thì nhất định ta sẽ chết

tâm đó!



- Muốn nói gì thì nói, ta mặc xác ngươi! – nàng vẫn hận một cách khó hiểu, nghiến răng nghiến lợi nói.



Hắn nghiêng người nằm xuống, cầm nắm tay nàng:



- Ta vẫn luôn muốn biết, nàng có từng thích ta không. Tuy rằng ta cho rằng có nhưng ta muốn chính miệng nàng nói cho ta biết. Có hay là

không?! – ánh mắt sáng quắc giam giữ khuôn mặt của nàng, mặt đối mặt gần sát tựa như sáp nhập vào nhau.



Hô hấp của Cảnh Dạ Lan cứng lại, trong tầm mắt chính là khuôn mặt gần kề của hắn, đôi con ngươi như muốn hút đi hồn phách của nàng nhưng

không có ý định buông tha cho quyết định của hắn!