Tù Phi Tà Vương

Chương 215 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


- Có hay là không? – giọng nói của hắn cứ như ma ám.



Vấn đề này hắn đã sớm hỏi qua, vẻ mặt hiện tại của hắn không giống

với trước, dường như muốn có được một đáp án xác định ngay trong hôm

nay.



- Ta hỏi nàng một lần cuối cùng, có hay là không? – ánh mắt hắn biến

đổi; đôi mắt nàng rũ thấp xuống, chỉ khoảng nửa khắc liền đột ngột nâng

lên.



- Không có! – nàng dùng sức cắn môi phun ra hai chữ nhưng giọng nói cực kỳ nhỏ.



Cứ như bản thân đang khi dỗi vậy, rốt cuộc thì nàng tức giận cái gì

chứ? Giận hắn từng đối xử bạo ngược khiến nàng mất đi người thân; giận

hắn vì Thu Thủy mà biến nàng thành vật thử thuốc bị thương chính mình;

giận hắn không nói cho mình biết chuyện Bắc An vương gặp chuyện không

may, bị Hiên Viên Triệt cướp đi một nửa binh quyền; hay là giận hắn vẫn

dây dưa không rõ nhưng mại mạnh mẽ giữ nàng lại bên người; có khi nào là giận hắn vì có chuyện ái muội không rõ ràng với những người khác….



- Thật sự không có?! – ánh mắt phức tạp bắt giữ lấy khuôn mặt Cảnh Dạ Lan như không muốn bỏ qua một tia cơ hội tiết lộ tâm ý thật sự của

nàng. Bàn tay không tự chủ được mà tăng thêm lực nắm chặt lấy nàng.



- Không có! – Cảnh Dạ Lan đột nhiên vung tay muốn đẩy hắn ra, nhưng

lúc này nàng lại dị thường thuận lợi thoát khỏi sự trói buộc của hắn.



Hiên Viên Khanh Trần chật vật nằm trên tháp thượng, sắc mặt hình như

còn tái nhợt hơn so với lúc nãy, trong hắn suy yếu tới mức không thể nào gượng dậy nổi.



- Ngươi làm sao vậy? – Cảnh Dạ Lan lấy làm kỳ quái, sao hắn lại có bộ dáng này chứ?!


việc mỗi ngày lo lắng phòng bị cho nàng thì không bằng đánh trực tiếp

vào hang ổ của hắn. Hắn muốn dùng nàng để ép Tô Vân Phong xuất binh, và

cũng sẽ không làm bị thương tới nàng. Còn ta, hắn không chỉ muốn có mạng của ta mà còn muốn phát tiết hết mọi oán hận chất chứa từ lâu trong

lòng. – Hiên Viên Khanh Trần tuyệt không để ý tới vết thương trên người, suy nghĩ một hồi mới nói tiếp. – Ta tuyệt đối không muốn nàng ở bên

cạnh Tô Vân Phong nhưng lại sợ nàng ở chỗ Hách Liên Quyền không an toàn, rõ ràng là ta ở cùng nàng là tốt nhất!



- Vậy ngươi có thể làm cái gì? Ta không có chuyện gì nhưng ngươi thì… – ngón tay muốn chạm vào vết thương của hắn nhưng lại sợ làm hắn đau.



- Hắn một lòng một dạ muốn cái mạng của ta, hơn nữa bây giờ Tô Vân

Phong đã đồng ý xuất binh, nàng sẽ nhanh chóng được bình an trở về thôi!



- Ta trở về là chuyện của ta, vậy còn người thì làm sao? Tự ngươi

nhìn xem, bản thân đã biến thành cái bộ dạng này mà ngươi còn có thể

trấn định làm như không có chuyện gì.. Ngươi đúng là… – lồng ngực tràn

ra một thứ tình cảm nóng rực thiêu đốt, giống như muốn nổ tung ra.



Cảnh Dạ Lan ngây người nhìn đôi mắt hắn, tất cả dường như dần dần mơ hồ đi.



- Cảnh Lan, ta lúc nào cũng bá đạo, nàng chưa từng một lần thích ta.. Vậy lúc này nàng phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này có như thế nào thì ta muốn nàng phải nhớ kỹ ta, cho dù nàng có vô tình nhớ tới ta cũng được. Ta

muốn chiếm được một vị trí nào đó trong lòng nàng, vĩnh viễn cũng sẽ

không làm cho nàng quên đi sự tồn tại của Hiên Viên Khanh Trần ta được! – hắn nói xong, từng chữ cứ quất vào lòng nàng.



Hắn cũng kiên định và cứng rắn giống như nàng!



- Đừng nói nữa! – Cảnh Dạ Lan chợt nâng tay che miệng hắn lại, nước

mắt trào ra từ đôi mắt linh động rồi chảy xuống hai bên má. Hắn bắt lấy

tay nàng, nhẹ hôn lên lòng bàn tay kiều nhỏ.



Vì sao mỗi lần đều là ngươi khiến ta bị thương nặng nhất nhưng ta lại không thể quên ngươi…