Tù Phi Tà Vương

Chương 217 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


- Ta biết ngươi muốn nói gì.. vừa rồi.. vừa

rồi là ta… – nàng đối diện với Hiên Viên Khanh Trần, vốn muốn giải thích nhưng càng nói càng loạn.



- Làm cái gì thì tạm thời không nói đến, ta

muốn nàng phải nghe những lời này! – hắn khôi phục lại sự bá đạo mà Cảnh Dạ Lan quen thuộc. Đôi mày rậm đen khẽ nhăn lại, hắn muốn nói với người nữ tử vẫn luôn muốn chạy trốn khỏi hắn những điều mà chưa bao giờ hắn

nói ra.



Từ đầu đúng là có liên quan tới thắng thua nhưng hiện tại đã không còn quan trọng như vậy nữa.



- Ta không thích nghe, ta tự chăm sóc mình là được, ngươi đừng có

quản nữa! – nàng trở nên bối rối, vuốt cánh tay hắn. Nhưng nàng càng

muốn chạy trốn thì lại càng bị ôm chặt hơn.



- Rốt cuộc thì ngươi muốn…



- Cảnh Lan, ta yêu nàng!



- A , ngươi… – nhất thời Cảnh Dạ Lan mở tròn hai mắt. Hắn đang nói cái gì vậy?



- Cảnh Lan, ta yêu nàng! – hắn nhìn người trong lòng, mỉm cười lặp lại.



- … Ngươi… ta… – suy nghĩ của Cảnh Dạ Lan đột ngột cứng lại.. Hắn nói… hắn yêu ai chứ?!



- Cảnh Lan, ta yêu nàng!



- Cảnh Lan, ta nói ta yêu nàng. Ta – Hiên Viên Khanh Trần yêu nàng –

Cảnh Dạ Lan! – hắn lặp lại không ngừng. – Cảnh Lan, nàng có nhớ từng

đánh cược với ta chứ? Nàng nói nếu ai nói yêu trước thì người đó sẽ thua cuộc. Bây giờ ta xác định nói cho nàng biết, ta yêu nàng.. dù trở thành người thua trận thì ta cũng tình nguyện, chỉ cần được yêu nàng thôi!



Lời nói của hắn cứ như tiếng sấm rền khiến Cảnh Dạ Lan kinh ngạc tới

nửa ngày không thể nhúc nhích, thậm chí còn không nói ra được một chữ

nào.



Hắn yêu nàng?! Hiên Viên Khanh Trần không hề che dấu tình cảm của

chính mình, thủ đoạn của hắn rất bá đạo, cường ngạnh và những lúc nhu

tình của hắn y như một thứ rượu ngon thượng hạng làm cho người ta không

thể nào kiềm chế chính mình mà hãm sâu vào đó.
Nhưng lúc Tô Vân Phong nhìn thấy người tới là ai thì trong lòng cười

khổ một tiếng, người này so với Hiên Viên Khanh Trần còn khó đối phó

hơn. Tuy y chỉ một mực im lặng đứng phía sau Hiên Viên Khanh Trần nhưng

lại ẩn chứa năng lực không thể đo lường được.



- Thì ra là ngươi, hôm qua thủ hạ của ta đã đắc tội rồi.



Chiếc áo choàng được lột ra, mái tóc dài đen hé lộ, khuôn mặt mị hoặc phiêu động ý cười:



- Vương gia nói gì vậy, tối hôm qua đã

cố ý tới quấy rầy vương gia còn mong vương gia không trách tội. Là Vô

Ngân đường đột rồi.



- Ngươi tới là vì chuyện của Hiên Viên Khanh Trần?



- Một nửa.



- Vậy một nửa còn lại?



- Là vì vương gia! – y nâng mắ lên, ý cười khiến người ta mê say.



- Vì bổn vương?



- Đúng vậy! – Vô Ngân chậm rãi cởi áo choàng ra.



Tô Vân Phong biết y đã chạy tới đây suốt đêm, với một con người làm

việc khá ổn trọng, tâm tư kín đáo như Vô Ngân mà vội vàng thế này thì e

là chuyện này cũng không phải thường.



- Ta biết binh mã của vương gia tức khắc sẽ xuất

phát hướng tới Bắc An nhưng Vô Ngân cả gan nói một câu, e là sự liên thủ giữa vương gia và Hách Liên Quyền không thể thành công. – khi nói trên

mặt Vô Ngân biểu lộ sự tự tin khiến cho Tô Vân Phong không thể khinh

thường.



Hắn đã từng nghe đồn về Vô Ngân và hắn nghĩ những lời đó không phải là chuyện đùa.