Tù Phi Tà Vương

Chương 218 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Thân thế của Vô Ngân vẫn là một bí ẩn, hắn cũng chỉ biết được một

chút qua Tĩnh Uyển và cũng vì y mà Tĩnh Uyển mới biết Hiên Viên Khanh

Trần và kết hạ đoạn nghiệt duyên này.



- Vô Ngân, ta biết lai lịch của ngươi không tầm thường, với tài chí như vậy mà ngươi cam nguyện làm thủ hạ cho Hiên Viên Khanh Trần ắt hẳn phải có nguyên nhân riêng nhưng chỉ một câu nói của ngươi không

thể giải quyết được gì cả.



Không phải là hắn chưa từng nghĩ qua những lời Vô Ngân nói, nhìn hành động của hoàng đế Đại Nguyệt trước đó đã biết được hắn ta đối với

Hiên Viên Khanh Trần rất bất mãn, có lẽ lần này bọn họ xuất chinh tấn

công Bắc An thực chất chính là giúp cho Hiên Viên Triệt một việc lớn.

Không cần động thủ mà vẫn có thể loại trừ cái đinh trong mắt là Hiên

Viên Khanh Trần.



Nói ngược lại, Lan Lăng và Tây Sở liên thủ phá tan hòa bình của ba

nước, nếu Đại Nguyệt mượn cớ này để hành động thì rất khó có thể cam

đoan Hách Liên Quyền sẽ không quay sang hợp tác. Dù sao thì Hách Liên

Quyền cũng không thể là người mà Tô Vân Phong có thể tin tưởng.



- Vương gia nói rất đúng. Vô Ngân tới

nơi này là để nói cho vương gia biết, binh mã của Bắc An đã được bố trí

xong, sẽ chờ vương gia và Tây Sở tới. – y nói không nhanh không chậm

khiến cho chuyện đang đề cập tới dường như không mấy quan trọng, coi như là đang nói tới một chuyện tầm phào vậy.



Tô Vân Phong ngây ra một lúc, Vô Ngân nói đơn giản như vậy thật ra đã nằm ngoài dự kiến của hắn:



- Đây là lời uy hiếp hay là lời khuyên?



- Điều đó còn xem vương gia nhìn nó

dưới góc độ nào. Nếu vương gia từ bỏ việc liên thủ với Hách Liên Quyền

thì lời nói của Vô Ngân chính là lời khuyên, còn nếu vương gia nhất định không chịu thì ngài hãy xem đó như một lời uy hiếp nhỏ bất kính của Vô

Ngân này!



Ý cười gợi lên bên khóe miệng y bình tĩnh kỳ lạ, trong đôi mắt tràn

đầy ánh sáng, vừa giống thật vừa giống giả khiến cho Tô Vân Phong nhìn
ra sớm hơn dự tính. Y vốn tưởng Khanh trần sẽ mượn cơ hội này làm cho

người khác nghĩ rằng hắn đã mất hết quyền lực và chỗ đứng; hơn nữa hắn

còn có thời gian nghỉ ngơi hồi phục để có thể vùng dậ vào một ngày gần

đây… Làm sao ngờ được mọi chuyện lại diễn ra đột ngột thế này?!



-Ngươi muốn nói cái gì, Vô Ngân? – Tô Vân Phong bình thản nói.



-Mạng của Hiên Viên Khanh Trần!



-Nếu bổn vương không đồng ý, cố tình muốn hợp tác với Hách Liên Quyền thì ngươi tính thế nào? – Tô Vân Phong muốn biết, người lúc nào cũng

như hình với bóng đứng sau lưng Hiên Viên Khanh Trần, yêu mị hơn cả nữ

tử như Vô Ngân rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?



-Cũng không sao, vương gia cứ tiếp tục hoàn thành việc lớn của mình,

nhưng mà kết cục sẽ rất thảm bởi vì ngài đã tìm lầm đối tác để bắt tay! – trên mặt y vẫn nồng đậm ý cười, nguy cơ mạng sống mỏng như chỉ mành

cũng không thể làm cho y động dung.



-Ta có thể giết ngươi, nếu ngươi chết rồi thì Hiên Viên Khanh Trần

cũng không còn toàn mạng. Đến lúc đó Bắc An liền như rắn mất đầu, chiếm

được dễ như trở bàn tay!



-Quả thực là như thế nhưng Cảnh công tử cũng sống không được bao lâu. Vì người có thể cứu nàng chỉ có Vô Ngân ta, có đúng không Vân vương

gia.?



Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, dược Hoa Mị Nô ăn vào sẽ không còn khắc

chế được độc tố trong người nữa. Vô Ngân có thể chết, Hiên Viên Khanh

Trần cũng có thể chết nhưng y cược rằng Tô Vân Phong không hề muốn người nữ nhân kia chết!



Nhìn đôi mắt Tô Vân Phong tối sầm lại, Vô Ngân cố dấu diếm ý cười.



Tô Vân Phong ngươi không bị bại bởi bất cứ kẻ nào nhưng lại thua một

đoạn tình cảm! Y không khỏi cười giễu, kỳ thực ai mà không như vậy…