Tù Phi Tà Vương
Chương 219 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Một chữ, hai chữ, ba chữ… Cảnh Dạ Lan ngồi đếm mấy chữ cái viết trên
sổ sách, từ sau khi gặp Hiên Viên Khanh Trần thì nàng có thói quen mỗi
ngày đều ngồi ghi lại số ngày trôi qua…
Những ngày sau đó nàng không còn đi gặp hắn nữa còn Hách Liên Quyền
thì gần đây lúc nào cũng tới thăm nàng, và càng ngày ý cười trên mặt
càng đắc ý hơn.
-Cảnh công tử, vương gia mời người tới dự tiệc. – có người tới mời Cảnh Dạ Lan.
Dự tiệc? Xem ra Tô Vân Phong đã có động tĩnh nên Hách Liên Quyền mới
hứng trí mời nàng tới như vậy. Nói thực mấy ngày qua gã đối với nàng rất chu đáo, điều duy nhất gã không đồng ý chính là cho nàng đi gặp Hiên
Viên Khanh Trần.
Nàng nhất định phải rời khỏi nơi này nhưng lại chưa nghĩ ra cách nào
để mang theo người kia đi cùng. Sờ vào trong ống tay áo thấy cây châm
lạnh như băng vẫn còn đó nhưng nó đã không thể nào làm cho lòng nàng yên ổn như trước nữa.
- Cảnh Lan, ta yêu nàng, ta – Hiên Viên Khanh Trần yêu nàng – Cảnh Dạ Lan!
Đêm đó, những lời hắn nói vẫn quanh quẩn bên tai nàng đôi khi còn làm cho tâm trạng nàng có chút hoảng hốt. Than nhẹ một tiếng, nàng bình ổn
lại cảm xúc rồi theo người hầu đi tới bữa tiệc.
Thứ đầu tiên ập vào mắt nàng chính là cặp mắt màu vàng yêu dị mang theo ý cười:
-Cảnh công tử, lâu rồi không gặp! – hắn vẫn giữ một bộ bình tĩnh, thản nhiên hỏi thăm ân cần.
- Nhờ phúc, tất cả đều mạnh khỏe. – tim Cảnh Dạ Lan đột nhiên buộc
chặt lại rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường nhưng sau đó
tim lại nhảy lên mãnh liệt. Tự chủ của nàng mặc dù không tốt lắm nhưng
chưa bao giờ gặp phải tình trạng như thế này.
Ngồi liền nhau, Hách Liên Quyền giơ chén rượu lên:
- Sao nàng lại không chịu nghe lời chứ? Ta nói là ta có cách ra ngoài, nàng đi trước đi!
- Không được, phải đi cùng nhau!
- Nhưng mà…
- Ngươi gạt ta cho nên đừng trông cậy là ta sẽ buông tha cho ngươi. – Cảnh Dạ Lan xoay người nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên nàng nâng tay chạm vào bên khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần rồi lau đi vết máu còn vương lại.
Hắn nghĩ có thể giấu được ai chứ? Khi nàng cầm tay hắn liền thấy hắn
không ổn chút nào, lòng bàn tay nóng ran, mỗi lần uống hết một ly rượu
thì thân thể hắn đều không tự chủ mà phát run lên; tuy hắn đã cực lực
nhịn xuống như vẫn lộ tẩy bị nàng nhìn ra.
- Đi cùng ta sẽ rất nguy hiểm.
- Ta biết nhưng nếu ngươi đã lôi ta tới đây thì ngươi cũng
phải có trách nhiệm mang ta trở về. – ngón tay ấm áp của nàng che môi
Hiên Viên Khanh Trần lại, miệng mỉm cười. Bàn tay trắng nõn thon nhỏ dán trên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần nhìn chăm chú vào người trước mặt một hồi rồi cười khổ:
- Nếu vậy thì nàng thật sự đi không xong rồi.
Đôi khi hắn thật sự không hiểu nổi trong lòng người con gái này đang
nghĩ cái gì? Nhưng vì thế mà hắn mới không thể kiềm chế chính mình đi
yêu nàng.
- Ta biết! – nàng liếc mắt, cách đó không xa là khuôn mặt
cười lạnh của Hách Liên Quyền; còn nàng thì vẫn giữ bộ dáng không thèm
để ý tới.
Rốt cuộc thì ngươi là ai? – cuối cùng gã cũng không nhịn được nữa mà đi ra.