Tù Phi Tà Vương

Chương 220 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Hách Liên Quyền nhìn người trước mặt mình, cho tới tận bây giờ gã vẫn có cảm giác như đã từng quen biết người này nhưng không thể nào đoán ra được. Gã cần Tô Vân Phong trợ giúp, tấn công Bắc An trong thời gian

ngắn nhất chính là chuyện quan trọng trước mắt cho nên dù có quá nhiều

nghi ngờ đối với vị Cảnh công tử này thì gã vẫn không có tìm hiểu thêm

gì về nàng.



Một người phụ tá nhận được sự sủng ái tử Tô Vân Phong, nàng thật sự

quá mức tinh tế, tú văn. Ngay cả khi nàng bị gã mai phục cũng không có

gì gọi là hoảng sợ, ngược lại còn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, sự

bình tĩnh tới khó tin. Mấy ngày qua, hình như nàng không để ý tới bất cứ điều gì mà đều tự thân an phận nên gã cũng không mấy lo lắng.



Nhưng khi đề cập tới Hiên Viên Khanh Trần thì nàng lại biểu lộ ra vẻ

mặt bất thường, một bên là phụ tá trong đại quân Lan Lăng còn một bên là Bắc An vương thực ra bọn họ có mối quan hệ như thế nào?



Gã đi tới gần từng bước rồi dừng lại cách đó không xa. Trong mắt Cảnh công tử hiển hiện rõ ý cười đùa cợt cùng khinh thường, nụ cười lạnh

nhạt, lạnh lẽo chợt nổi lên bên khóe môi khiến trong lòng Hách Liên

Quyền bốc lên một ngọn lửa vô danh.



- Rốt cuộc ngươi là ai? – gã đề cao giọng hỏi, trong lòng

bất giác nảy lên một sự khủng hoảng. Gã sợ cái gì? Gã vì sao phải sợ?

Hách Liên Quyền gã thì sợ ai chứ? Ngay cả một Hiên Viên Khanh Trần không ai bì nổi cũng đang nằm trong tay gã kia mà.



Ngày đó, gã dường như đã dụng hết mọi thủ đoạn điên cuồng mà bạo

ngược trả thù hắn. Hắn đã hại chết tướng soái của Tây Sở, khiến cho gã

phải chịu phận như một thần tử mà tiến cống… Tất cả những nhục nhã đó gã muốn trả lại cho Hiên Viên Khanh Trần.



Thấy hắn chỉ bất đắc dĩ ngồi đó, tùy ý gã muốn làm gì thì làm khiến

khoái cảm vì được trả thù trong lòng gã càng ngày càng bành trướng hơn.

Làm sao hắn còn đủ sức để phản kháng, hắn sớm đã bị thương nặng nhưng

Hách Liên Quyền gã muốn giữ lại một chút tâm trí của Hiên Viên Khanh

Trần. Gã muốn một Bắc An vương tàn bạo thị huyết sẽ bị tra tấn tới lúc

phải cúi đầu nhận làm nô tài, nếu giết hắn thì quá nhẹ nhàng rồi!




- Bắc An vương, ngươi đã xướng một trò rất hay, ngay cả

vương phi của mình cũng có thể hy sinh được. – ngụ ý là Hách Liên Quyền

đang muốn kích Hiên Viên Khanh Trần, ngay cả vương phi của mình cũng

không thể bảo vệ mà phải nhờ tới Tô Vân Phong.



- Hắn xướng cái gì ta không biết, hiện tại ta là Cảnh công

tử, còn Hách Liên Quyền ngươi không thể không thực hiện giao dịch này

với ta.



- Ha ha ha.. – gã cười ha hả. – Đương nhiên, bổn vương làm

sao lại khiến ngươi bị thương được, cũng khó trách Tô Vân Phong sủng ái

ngươi như vậy, thì ra… – gã đảo mắt qua thấy mặt Hiên Viên Khanh Trần

biến sắc lại càng được đà nói thêm. – Người có thể làm cho Tô Vân Phong

rối loạn tâm tình e là trong thiên hạ này cũng chỉ có Cảnh công tử ngươi thôi. – nói xong, gã như là trưng cầu ý kiến phụ họa thêm mà quay sang

hỏi Hiên Viên Khanh Trần. – Bắc An vương, ngươi nói có đúng không?



Không phải là ngươi giỏi chịu đựng lắm sao, chỉ e là ngươi vẫn không

thể nào chịu đựng được chuyện vương phi của mình ở cùng một chỗ với Tô

Vân Phong!



Cảnh Dạ Lan chỉ lẳng lặng chờ gã cười nói xong mới tiếp tục nói:



- Đại quân của vương gia sẽ nhanh chóng xuất phát, đúng lúc

đó nếu không thấy ta thì e là kế hoạch lớn phách nghiệp của Tây Sở vương sẽ bị đổ vỡ.



- Ồ, vậy sao? – gã nhíu mày. – Ý của Cảnh công tử là không

muốn đi?! – lời còn chưa dứt thì thân hình Cảnh Dạ Lan chợt loáng. Người hầu bên cạnh Hách Liên Quyền chợt cảm thấy cổ tay tê dại, ngay tức khắc bội kiếm đã rơi vào tay nàng không biết tự khi nào!



- Cảnh công tử…