Tù Phi Tà Vương
Chương 223 :
Ngày đăng: 06:27 19/04/20
Ánh trăng như nước, quang hoa thất luyện.
Trên đường đi, Cảnh Dạ Lan giúp đỡ Hiên Viên Khanh Trần rời khỏi sơn
cốc, nếu không phải vì trước mắt còn có một tên Hách Liên Quyền bị áp
giải lại còn có người hầu của gã áp sát từng bước thì hai người bọn họ
thoạt nhìn cứ như là đôi tình nhân đang lững thững dạo bước trong sân
vắng vậy.
Cánh tay Hiên Viên Khanh Trần ôm lấy vai Cảnh Dạ Lan, còn tay nàng
thì giữ chặt eo hắn nâng đỡ sức nặng nửa người hắn. Trong bóng đêm, hắn
cúi đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt tinh xảo hé ra một ý cười dứt khoát,
quả cảm như có như không; đôi mắt trầm ổn bình tĩnh hoàn toàn bỏ qua
nguy hiểm phía sau mà chỉ chăm chú giúp hắn từ từ bước đi.
- Có thể đi nhanh hơn chút, nàng cũng buông tay đi, sẽ không sao… – Hiên Viên Khanh Trần đau lòng nói, thực ra lúc này hắn rất mãn
nguyện.
- Ngươi câm miệng, muốn nói nữa thì ngươi tự mình đi lấy. –
nếu hắn có thể tự mình bước đi như đã nói thì nàng còn lâu mới giúp đỡ
cái thân hình nặng trịch này. Cảnh Dạ Lan uất giận đáp trả.
- Được rồi, ta không nói nữa, nàng cũng đừng nóng giận. –
khẩu khí của hắn lập tức mềm xuống nhưng khóe miệng lại cong lên ý cười, căn bản là hắn đang hưởng thụ sự tức giận khó hiểu của nàng. Vô luận
nàng có bộ dáng gì thì đều khiến cho Hiên Viên Khanh Trần nhìn không
chán, trừ bỏ khi nàng thương tâm khổ sở thì hắn tình nguyện ngắm nhìn
những biểu tình bất đồng của nàng.
Cảnh Dạ Lan không hề để ý tới chút mánh khóe này của hắn mà chỉ bình
tĩnh quan sát địa thế bốn phía. Dựa theo tính toán canh giờ của nàng thì đại khái bọn họ đã đi được một phần ba đoạn đường rồi.
- Dừng lại! – đột nhiên nàng lên tiếng.
- Nếu sợ thì ta đã không bắt giữ ngươi rồi. – nàng hơi hơi
nhếch cằm lên, dưới ánh trăng ống tay áo phất phơ trong gió, ý cười mang theo sát khí. – Có biết vì sao ngươi lại thất bại bởi ta và Hiên Viên
Khanh Trần không?
Hách Liên Quyền ngẩng đầu nhìn nàng, yên lặng không nói. Đúng vậy, vì sao chứ? Làm sao gã lại không bằng Hiên Viên Khanh Trần được? Thậm chí
cả hai lần đều bị bại bởi nữ tử này.
- Nghĩ quá nhiều, tâm tư kín đáo là chuyện tốt nhưng đôi khi vì thủ đoạn quá mà làm hỏng việc. – nàng nâng tay, trường kiếm vung lên lột bỏ búi tóc của Hách Liên Quyền, nhất thời tóc rối bung ra khiến
Hách Liên Quyền có bộ dáng thê thảm không chịu nổi.
- Ngươi…
- Ta nói lại một lần nữa, gọi thủ hạ của ngươi cút ra xa,
nếu để ta thấy bọn chúng tiếp tục đi theo thì ta sẽ không để cho ngươi
thoải mái nữa đâu, Tây Sở vương! – mắt lạnh đảo qua một khoảng cách đó
không xa, những điểm đuốc sáng khẽ lay động, bốn phía đã vây quanh bọn
họ.
- Hoa Mị Nô, chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ. – gã chậm rãi đứng lên, làm một tư thế lui ra với bọn người xung quanh. Lúc quay đầu
nhìn nàng thì đôi mắt âm u, trên gương mặt tuấn tú không có lấy nửa điểm cười.
- Nếu ngươi chọc ta không vui thì ta cam đoan ngươi không có lần tiếp theo đâu. Nếu không tin thì ngươi cứ thử xem! – nàng cười lạnh một tiếng, rút kiếm về rồi bước đi.
- Hắn so với Tô Vân Phong thì đúng là ngươi đã có một quyết định sai lầm! – Hách Liên Quyền lạnh lùng nói.
- Biết vì sao ngươi thất bại bởi ta? – nàng nhắc lại đề tài
khi nãy, trong đôi mắt sáng xẹt qua một tia cười đùa cợt. – Bởi vì ta và hắn là một loại người. Ta nói rồi, hắn dù có chết cũng phải được ta
quyết định, còn ngươi lại đoạt đi thứ đó trong tay ta thì làm sao ta tha cho ngươi chứ?