Tù Phi Tà Vương

Chương 224 :

Ngày đăng: 06:27 19/04/20


Trường kiếm trong tay Cảnh Dạ Lan nhấc lên, trên thân kiếm còn dính

vết máu của gã, màu máu đỏ tươi ánh lên làm nổi bật nụ cười nhạt bên

khóe môi nàng. Nháy mắt vẻ mặt của nàng như được bao phủ một tầng khát

máu mị hoặc rồi nhanh chóng khuếch tán mạnh mẽ sang bốn phía.



Cùng một loại người?! Mặt Hách Liên Quyền nghệt ra, quả thực là như

thế; lạnh lùng bá đạo, không cho phép người khác có một tia xâm chiếm…



- Mạn phép! – nàng lấy từ trong ống tay áo ra một sợi dây

nhỏ như sợi tóc; ngẫm lại dù gì cũng đã dùng tới độc dược, nếu có dùng

tới cách khác chắc cũng không sợ người ta nói.



- Ngươi dám!?



- Không có cách nào nữa, Tây Sở vương không ở bên cạnh thì

chúng ta làm sao an tâm được. – nàng tiến lên chặn ngang phía sau gã,

thừa dịp gã chưa có phản ứng lại lập tức dùng Thiên tàm ti trói tay gã

lại. – Không cần cố sức giãy dụa bằng không người nếm khổ là ngươi! Tới

lúc đó đừng có trách là ta không nhắc nhở ngươi trước nha!



Nhìn nàng hờ hững đi về trong lòng Hách Liên Quyền tràn ra một cỗ

lãnh ý trước giờ chưa từng có. Một nữ tử như vậy nếu ở bên cạnh Hiên

Viên Khanh Trần thì sẽ còn phát sinh ra những biến cố như thế nào nữa

thì gã không thể nào biết được và cũng dám đoán trước.



- Tính tình của nàng đúng là không tốt chút nào. – hắn nhìn

Cảnh Dạ Lan ngồi xuống bên cạnh, một màn vừa rồi tuy không nghe thấy bọn họ nói cái gì nhưng hắn thấy nàng dùng kiếm lột bỏ búi tóc của Hách

Liên Quyền.



- Chẳng lẽ ta đã làm sai hả! – nàng tà nghễ liếc hắn một

cái. Tuy Hách Liên Quyền không phải là một kẻ tiểu nhân cũng không thuộc dạng quân tử nên dĩ nhiên là nàng gây chút áp lực là điều tất yếu. Mới

đi được một phần ba đường, khí lực bọn họ tiêu hao không ít; nếu tiếp

tục đi thế này thì ba người bọn họ chắc chắn sẽ kiệt sức. Song Hách Liên Quyền cũng có chuẩn bị, hiện tại ở phía sau có hạ thủ của gã không

ngừng áp xát, không thể để cho bọn chúng nhìn ra một tia sơ hở được.


- Sẽ không sao đâu, ngươi muốn nói gì thì cứ nói.



- Ta không lo lắng cho vết thương, ta sợ nếu mình vạn nhất

có có làm sao thì nàng… – nói cũng chưa nói hết, tay hắn nắm lấy cánh

tay trắng noãn như ngọc của Cảnh Dạ Lan.



- Ngươi đừng có nói lung tung nữa, ta sẽ ở bên cạnh ngươi! – nàng đưa tay sờ sờ trán hắn, nóng như thiêu đốt vậy. Nàng vội vàng lấy

mảnh ống tay áo tẩm nước khi nãy đắp lên trán hắn; nhìn khuôn mặt hắn

dần đỏ bừng lên thì tâm nàng càng thêm loạn và lo lắng.



- Thật sao? Nàng nói thật chứ? – hắn lẩm bẩm mơ màng; hơn

nữa lúc nãy uống không ít rượu mà giờ hơi rượu đã tán đi, hàn khí đánh

úp lại. Rõ ràng là cả người như bị thiêu nóng nhưng vẫn lạnh tới thấu

xương.



- Thật, ta nói thật! – Cảnh Dạ Lan giữ chặt lấy bàn tay hắn

nãy giờ không chịu buông mà nhẹ giọng an ủi. Bình thường nàng chưa từng

thấy hắn yếu đuối thế này, ngược lại khiến cho nàng không nở buông tay.



- Cảnh Lan!



- Ta ở đây.



- Cảnh Lan… Cảnh Lan…



- Ta ở đây.. ta ở đây.



Giúp hắn băng bó lại vết thương, Cảnh Dạ Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi quay đầu nhìn lại.



Dù đã ngủ nhưng hắn vẫn cầm chặt lấy góc áo Cảnh Dạ Lan, hai má áp

vào không chịu buông ra. Lúc ngủ, những đường cong lạnh lùng biến nhu

hòa, hàng mày nhăn lại không chịu giãn ra, đôi mắt mị hoặc chúng sinh

nhắm nghiền, lông mi thật dài khẽ run bất an, khóe miệng giơ lên độ cong mê người.