Tù Phi Tà Vương

Chương 273 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Chút bóng đêm cuối ngày nhập nhằng phía chân trời, cả bầu trời màu

lam tối dần dần chuyển sáng; mặt trời xuyên thấu qua từng tầng mây, ánh

sáng màu vàng hòa tán khắp mặt đất.



Vẫn còn khá sớm nên trên đường không có người qua lại, chỉ có tiếng

vó ngựa dồn dập. Tiếng vang biến mất sau tầng đất bụi thổi tung lên,

người ngồi trên ngựa có vẻ mệt mỏi, lúc này con ngươi vốn sáng ngời cũng lâm vào trầm tư.



Vó ngựa bay nhanh, cuối cùng cũng về tới trước cửa Vân vương phủ,

nàng nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa. Cũng chẳng quan tâm tới mấy lọn

tóc rối tung, nàng dung sức đẩy đại môn gây ra những tiếng động kèn kẹt

điếc tai.



- Vương … vương phi! – người ra mở cửa có vẻ kinh ngạc, anh ta cố dụi đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt

mình. Cho dù có vẻ phong trần, mệt mỏi nhưng vẫn không giấu đi được nét

tươi cười như nắng sớm của nàng.



- Làm sao vậy? – nàng cười hỏi, ném roi ngựa cho gã rồi đi nhanh vào bên trong.



Vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc, vẫn là bóng người quen thuộc. Rõ

ràng giờ đã là hừng đông mà phỏng ngủ của nàng vẫn thắp một ngọn nến.

Nàng cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy có người đang đưa lưng về phía mình, hình như đang nhớ tới cái gì đó.



- Chuẩn bị đi, chờ lát nữa các ngươi cứ nghe theo sự sắp

xếp của Vô Ngân! – giọng nói của hắn nghe rất mệt mỏi song lạnh không

chút độ ấm giống như lần đầu tiên nàng nghe thấy. Trong tay hắn đang nắm thứ gì đó, nhìn kỹ hơn thì nàng lập tức biết được đó là gì, bất giác

tim đập nhanh hơn.



Cảm thấy người mới tới không có phản ứng, Hiên Viên Khanh Trần không kiên nhẫn nói tiếp:



- Sao, còn có chuyện gì muốn nói hả? – hắn xoay người nhìn

lại, bất chợt trong mắt có kinh hỉ và nhiều hơn là giật mình, bất ngờ. – Nàng…


người trong lòng.



Hoa Thanh Nhã so với những gì bọn hắn nghĩ còn phức tạp hơn nhiều.

Vừa không muốn thả hắn rời khỏi Lan Lăng, vừa không dám chủ động động

thủ với hắn, lúc nào cũng nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Chi

bằng bọn hắn chủ động trước.



- Cảnh Lan, trời đã sáng rồi, sẽ có người trong cung tới

đón nàng. – hắn vuốt ve mái tóc dài của Cảnh Dạ Lan, không hề muốn nàng

mạo hiểm. Cho dù năng lực của nàng cũng khiến cho hắn nể sợ một phần

nhưng hắn vẫn không thể nhẫn tâm để nàng đi vào chỗ nguy hiểm.



- Ừm, nếu ta không trở lại thì ngươi định để ai tiến cung? – nàng nâng mặt lên hỏi. Hắn không trả lời được, nàng kiễng mũi chân chạm đôi môi non mềm vào môi hắn. Trong khi hắn còn đang thất thần thì nàng

ác ý há miệng, cắn một miếng.



- Ái… – Hiên Viên Khanh Trần ăn đau không khỏi nhíu mày, còn nàng thì đắc ý cười liên tục.



- Đây là phần lãi từ món nợ của ngươi với ta! – nàng nhếch cằm, giọng nói bá đạo.



- Phần lãi? – mâu quang Hiên Viên Khanh Trần trầm lại,

không phải giận mà vì sinh ra một thứ tình cảm nồng đậm khác lạ với

nàng. Cánh tay vươn ra, ngăn đường đi của nàng lại. – Nàng cố ý?!



- Đương nhiên! – Cảnh Dạ Lan cũng không né tránh hắn, đưa

mặt tới gần mặt hắn, đầu ngả xuống bả vai hắn, nhỏ giọng nói. – Ngươi

đưa ta vào cung, vợ chồng tình thâm .. lưu luyến.. cho nên…. – nàng cười khúc khích, hai má chốc chốc đỏ bừng.



- Cho nên cái gì? – hắn đã biết rõ còn cố hỏi.



- Cho nên chúng ta còn có thời gian! – cánh môi ẩm ướt của

Cảnh Dạ Lan ghé sát bên tai hắn, nỉ non. – Khanh Trần, lúc này ta và

ngươi nhất định phải thắng!