Tù Phi Tà Vương

Chương 274 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Lại một lần nữa đặt chân vào hoàng cung Lan Lăng nhưng Cảnh Dạ Lan đã không còn cảm giác lo lắng, bất an như trước.



Cho dù biết phía trước có rất nhiều nguy hiểm nhưng nàng vẫn vững bước đi tới, bên cạnh là Hiên Viên Khanh Trần, hai người cùng nhau tiến vào cung. Mười ngón tay gắt gao đan vào nhau,

nàng thong thả đi, bộ dáng nghiêm túc, cứng cỏi.



Hoa Thanh Nhã sớm đã ở đó đợi nàng, khi thấy hai người đi vào thì

liền tươi cười quyến rũ song không khí chung quanh lại mang theo nhiều

hơi lạnh.



Mà Hiên Viên Khanh Trần đi bên cạnh Cảnh Dạ Lan cũng đang nhìn nàng

ta, trong đôi mắt yêu dị kia chất chứa hận ý cùng khinh miệt, lãnh liệt

như giết được người.



Hết lần này tới lần khác cướp đi những người mà cô vương yêu thương,

Hoa Thanh Nhã, cô vương sẽ khiến ngươi hối hận vì đã làm như vậy!



Sao Hoa Thanh Nhã lại không biết, nàng ta cũng dùng một ánh mắt đồng

dạng đáp lễ hắn! Hận đi, ngươi có năng lực làm gì ta chứ? Sau đó ánh mắt của nàng ta lại chuyển sang người Cảnh Dạ Lan.



Cho dù nàng có phải Hoa Mị Nô hay không thì đây chính là nữ nhân mà

người kia muốn có được. Cuối cùng, hắn ta và Hiên Viên Khanh Trần đều

muốn có cùng một người, có điều lúc này không biết như thế nào… Nghĩ tới đây, trong lòng Hoa Thanh Nhã nổi lên một tầng cảm xúc không nói nên

lời.



- Bắc An vương phi, nghĩ lại thì chuyện ta mời nàng ở lại

trong cung chơi đã khiến phu thê hai người tạm rời xa nhau rồi. – nụ

cười đầy giễu ý của Hoa Thanh Nhã như cố ý hướng tới phía sau sườn điện.



- Không sao, có thể nói chuyện với Quý phi nương nương mới

là phúc khí của Cảnh Lan. – nàng thản nhiên cười, ánh mắt lưu chuyển lập tức phát hiện phía sau duy trướng bên sườn điện có bóng người lóe qua.

Cùng lúc, nàng dùng sức nắm lấy tay Hiên Viên Khanh Trần, không cần phải nói thì hắn chắc cũng đã chú ý tới.



Sau đó nàng nhìn sang Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ nhẹ nói:


Đang nghĩ sao Hoa Thanh Nhã có thể bày mưu tính kế hay như vậy, thì

ra người đứng phía sau bức màn chính là hắn ta. Đưa một người đường

đường là Thái Hậu của Đại Nguyệt tới Lan Lăng hòa thân thì cũng chỉ có

Hiên Viên Triệt mới có thể làm ra chuyện này.



Hắn hơi sửng sốt, tiếp đó nở một nụ cười quỷ dị:



- Còn nói ngươi không phải Mị Nô; bằng không sao lại biết tục danh của trẫm?!



- Ha ha ~~~ – Cảnh Dạ Lan cười duyên, tay đưa lên xoa xoa

trán. Gương mặt mệt mỏi của nàng vì nụ cười kia mà biến minh diễm động

lòng người. – Tốn nửa ngày khí lực chỉ vì muốn xác định ta có phải là

Hoa Mị Nô hay không sao? Nếu ta biết đây chính là nghi hoặc trong lòng

ngươi thì đã sớm cho ngươi một lời giải, cần gì phải dùng tới cách này!



- Thật ra trẫm không muốn biết điều đó! – người trước mắt

này có đôi mắt tinh nhạy như Hiên Viên Khanh Trần, khuôn mặt giống nhau

nhưng nàng đem lại cho người ta hai cảm giác hoàn toàn bất đồng. Lần đó

gặp nàng ở Bắc An cách nay đã lâu, giờ lại hội ngộ, cảm giác còn mãnh

liệt hơn trước.



- Vậy ngươi muốn biết cái gì? – Cảnh Dạ Lan ngừng cười,

thủy mâu đảo qua Hiên Viên Triệt. Đôi mắt đùa cợt và bất tuân kia đã

khơi gợi ý niệm muốn thu phục lòng nàng trong đầu Hiên Viên Triệt.



- Trẫm không muốn biết gì hết! – hắn chậm rãi đi tới gần Cảnh Dạ Lan.



- Cái gì cũng không muốn biết vậy ngươi cố ý buộc ra vào cung, chẳng lẽ mục đích của ngươi chính là ta?



- Nếu trẫm nói đúng thì sao?



- Vậy thì… – Cảnh Dạ Lan kéo dài giọng, ngay sau đó hai tròng mắt đột nhiên buộc chặt lại!