Tù Phi Tà Vương
Chương 275 :
Ngày đăng: 06:28 19/04/20
Cái vẻ tao nhã tuyệt đại kia như dĩ vãng, thần vận và ánh sáng nhàn nhạt từ trong thân thể người kia phát ra xung quanh.
- Chỉ sợ là ngươi sẽ không vui mừng được lâu đâu. - trong giọng nói mang
theo chút uyển chuyển, chút lành lạnh, cứ như cơn gió lạnh đầu xuân. Tuy nhìn bộ dáng có vẻ lo lắng nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ biến thành thứ vũ khí sát thương kẻ khác.
- Ổ, phải không?! - Hiên Viên Triệt biến sắc. Hắn rất ghét cái biểu tình
của người trước mặt này, một bộ dáng hờ hững, chưa bao giờ nhìn thấy
hắn. Không, thậm chí là không thèm để hắn vào mắt, hoàn toàn không xem
sự tồn tại của hắn ra gì. - Nếu trẫm không như vậy thì ngươi có khả năng làm thế nào đây?
Không cam lòng, không cam lòng! Sao có thể dễ dàng thua trận chứ, chẳng lẽ
hắn không có cái gì bằng được Hiên Viên Khanh Trần kia sao? Ngay cả một
nữ nhân mà hắn cũng không thể có được!
Cảnh Dạ Lan không nhìn tới sự căm tức trong mắt hắn, hờ hững đáp:
- Biện pháp đơn giản nhất chính là giết ngươi! - giết người đối với nàng
là cách đơn giản nhất và nhanh chóng nhất; trái ngược hoàn toàn với một
Hiên Viên Triệt lúc nào cũng cố nghĩ ra trăm phương ngàn kế thì nàng cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.
- Giết trẫm? Ngươi thật to gan! - mắt hắn biến lạnh. - Ngươi không sợ
Hiên Viên Khanh Trần chết tại nơi này? Chỉ cần trẫm ra lệnh thì hắn ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên! - nữ nhân này luôn tỏ ra một bộ
không quan tâm tới bất cứ điều gì, đối với uy hiếp của hắn cũng chẳng đề vào bụng.
Cảnh Dạ Lan cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình bị miết tới trắng xanh, sóng
mắt bình lặng, lời nói ra có chiều miễn cưỡng song cực độ tự tin:
- Nếu ngươi thật sự dám thì cũng sẽ không dùng kế để kéo ta vào cung với ý đồ dùng ta để vây khốn hắn. Nếu ngươi thật sự dám thì cũng không cải
trang trốn ở trong này, khiến một người đường đường là hoàng đế Đại
Nguyệt như ngươi phải chịu ủy khuất. - đôi mắt trong veo liếc nhìn lên,
Thanh Nhã tới Lan Lãng, ủy khuất chính mình làm một tùy tùng nho nhỏ bên cạnh nàng ta. Từ những gì Khanh Trần miêu tả thì nàng cũng biết chút ít về hắn, hắn là một người không bao giờ chịu thiệt. Nếu hắn cố ý chuyển
hướng tới nàng thì phỏng chừng hắn còn có âm mưu hay việc quan trọng nào đó phục vụ cho kế hoạch của mình.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể bàn điều kiện với trẫm? – hắn cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống Cảnh Dạ Lan.
- Không phải bàn, mà là ngươì nhất định phải làm như vậy! - đôi mắt mị
hoặc của nàng nheo lại, giọng nói chầm chậm. - Ta biết trước khi ngươì
tới đã thu xếp tất cả, nhưng ta cũng đành nói thật cho ngươi biết, chúng ta cũng vậy. Nếu không tin thì hoàng thượng có thể thử xem! – nói xong
nàng xoay người nhảy tới, nhanh như chớp liền khống chế yết hầu Hoa
Thanh Nhã.
- Mị Nô .. ngươi... - Hoa Thanh Nhã vẫn đứng sau lưng Hiên Viên Triệt cũng thật không ngờ mục tiêu của Cảnh Dạ Lan là mình.
- Ngươi giết nàng thì làm được gì chứ? - Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, dung nhan không hề động.
- Làm ngươi thiếu đi một quân cờ tốt a! - nàng cười quyến rũ. - Hoàng
thượng, lúc này ngươi nên đồng ý với chúng ta ba điều; nếu Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì thì ngươi nói xem, những người tới nhìn sẽ nói
là ta động thủ haylà ngươi động thủ? - tay nàng tăng lực khiến hô hấp
của Hoa Thanh Nhã bị kiềm hãm.
- Triệt... - Hoa Thanh Nhã dùng ánh mắt ai oán, đau khổ cầu xin hắn.
Cảnh Dạ Lan cũng không nóng vội, chỉ tươi cười nhìn Hiên Viên Triệt. Thời điểm giết người thì nàng cũng không kém kiên nhẫn.
- Cô cô! - nàng cúi đầu bên tai Hoa Thanh Nhã; nhìn sắc mặt của nàng ta
dần tái xanh vì hô hấp không thông nhưng tuyệt không có đồng tình, lạnh
giọng nói. - Biết tâm tình Hoa Mị Nô lúc đó chứ, bị người thân của mình
bán đứng chính là cảm giác như thế này đây!