Tù Phi Tà Vương
Chương 276 :
Ngày đăng: 06:28 19/04/20
Một tiếng cô cô làm cho Hoa Thanh Nhã kinh hồn, rốt cuộc thì nàng ấy là… Phía đuôi mắt lóe ra lãnh ý lạnh thấu
xương tủy, người này tuyệt đối không phải Hoa Mị Nô.
- A a a a a a ~~~ – nàng nói không nên lời, chỉ trừng to
mắt đầy hoảng sợ, trong cơ thể dần dần hiện lên cảm giác lạnh lẽo chạy
khắp tứ chi. Nàng ấy đúng là muốn lấy mạng của nàng! Đôi mắt rưng rưng
nước quay tìm tới nam tử đứng không xa bên cạnh, nhận lại được cũng chỉ
là một ánh nhìn lạnh lùng.
Đã biết rõ rồi mà vì sao còn tồn tại một tia hy vọng; cho dù nàng có
là một quân cờ thì sống hay chết hắn cũng nên nói một câu gì chứ! Nhưng
mà hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, giống như nhìn một kẻ xa lạ. Dòng lệ ấm
nóng chảy xuống hai bên má, thấm ướt da thịt không chút máu.
- Sao? Biết sự tuyệt vọng của Hoa Mị Nô lúc đó rồi chứ?!
–Cảnh Dạ Lan nhìn nàng ta không chớp mắt, gằn giọng phát ra từng tiếng
châm chọc như chém vào lòng. – Ta dĩ nhiên không phải nàng nhưng nàng có bao nhiêu oán hận thì ta là người biết rõ ràng nhất. Cô cô à, còn nhớ
rõ nàng đã cầu các ngươi như thế nào không?
Lúc mới nhập hồn vào thân thể này thì nàng cũng dần dần tiếp nhận trí nhớ của Hoa Mị Nô, hỗn độn, mơ hồ không rõ. Dần dần, ý thức của nàng ấy lưu lại trong cơ thể biến mất; thỉnh thoảng lại xuất hiện vài ý niệm
trong đầu Cảnh Dạ Lan khiến nàng phải hành động theo. Hơn nữa, nghe từ
những người khác thì nàng cũng biết thêm được vài chuyện cũ, kết hợp với đống ký ức hỗn độn kia bắt đầu hiện hữu rõ hơn.
Hoa Thanh Nhã đã cảm thấy bất an và sợ hãi khi nhìn thấy nàng, điều
này chứng minh nàng ta cũng là đồng lõa trong cái chết của Hoa Mị Nô.
Ngươi đừng có trách ta, lúc đó Hoa Mị Nô chọn lựa cái chết, còn ta
thì chỉ muốn sống! Con ngươi tối đen như mực của nàng không có nửa điểm
gợn sóng khiến cho Hoa Thanh Nhã càng lâm vào đáy sâu tuyệt vọng.
- Không… – Hoa Thanh Nhã dùng hết toàn lực phát ra một
- Đương nhiên, phí chút công sức vẫn là hữu dụng! – y vươn cổ tay, có một thứ nho nhỏ hình thú màu đen quấn quanh.
- Vô Ngân, dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta mà làm! – Hiên Viên Khanh Trần đứng lên, vẻ tự tin, cuồng ngạo dần trở lại trên
mặt hắn.
Hiên Viên Triệt, lần này cô vương muốn ngươi phải “tiền mất tật mang”!
- Ừ! – Vô Ngân gật đầu.
- Còn nữa, đêm nay ta muốn vào hoàng cung một chuyến. – đôi mắt hắn thâm thúy song bên trong đáy nổi lên hai đốm sáng nhấp nháy.
- Vậy ngươi phải cẩn thận, chờ ta nơi này truyền xuống mệnh lệnh thì chúng ta bắt đầu hành động. – quá hiểu lòng nhau, Vô Ngân dĩ
nhiên biết hắn muốn làm cái gì.
Đêm xuống, trăng non cong như lưỡi liềm.
Thân hình to lớn ngồi trên lưng ngựa bay nhanh đi, trong bóng đêm là
khuôn mặt trầm ổn lạnh lùng và nụ cười bên khóe miệng của hắn.
- Ở đây chờ cô vương trở lại! – xoay người xuống ngựa, hắn
nhanh nhẹn tiến về phía cửa cung, chớp nhoàng vài cái liền thả người
nhảy lên rồi dần dần biến mất trong đêm đen. Trước đó, hắn sớm đã quen
thuộc với nơi Cảnh Lan ở nên không nhanh không chậm vượt qua bọn thủ vệ
tuần tra ban đêm, thong dong tiêu sái đi vào.
Vòng qua vài hành lang dài gấp khúc, hắn dừng chân đứng một chỗ.
Dưới ánh nến, thân ảnh nữ tử kiều mị in lên cánh cửa sổ, nhãn tĩnh vô cùng. Bất giác miệng hắn gợi lên nụ cười yếu ớt, trong đầu tưởng tượng
đến vẻ mặt nàng giật mình.