Tù Phi Tà Vương

Chương 277 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Bỏ giấy bút lên bàn, Cảnh Dạ Lan cẩn thận vẽ phác thảo một sơ đồ về

hoàng cùng Lan Lăng và nơi mình đang ở. Nàng cố ý dùng dấu hiệu mà chỉ

mình nàng mới hiểu, tránh để người ta nhìn thấy, mà lỡ có thấy thì sẽ

cho rằng đó là nàng đang vẽ lung tung.



Vẽ xong, nàng buông bút xuống, châm một bấc đèn làm cho trong phòng

sáng lên. Lơ đãng ngắm nhìn ánh trăng sáng treo ngoài cửa sổ, nàng thầm

nhủ không biết mấy ngày này người kia làm gì? Càng nghĩ hàng mày càng

nhíu chặt…



Trong cung, nàng nhất nhất đều hành động cẩn trọng, tạm thời không có nguy hiểm; ngoài cung, hắn như đứng trên miếng băng mỏng, chỉ cần xơ

xẩy chút là rơi vào nguy hiểm.



Chống cằm ngắm nhìn màn đêm u mịt, tĩnh lặng, đột nhiên nhớ tới cái

gì đó nàng đưa tay tháo cây trâm trên đầu xuống. Sau khi vào cung, thứ

mà nàng vẫn luôn mang theo người chính là nó.



Dưới ánh nến lập lòe, vẻ mặt nàng thất thần, mấy ngón tay mảnh khảnh

vuốt ve cây trâm gài tóc trơn bóng. Thứ ánh sáng dìu dịu tỏa lên hai má

nàng, gợi lên một tầng hồng phớt.



Tình cờ, nàng phát hiện trên mũi cây trâm khắc rõ hai chữ “Khanh

Trần”, không biết khắc lúc nào! Nhìn thấy vậy, Cảnh Dạ Lan không khỏi

bật cười khúc khích.



Đúng là kẻ vô lại, cái gì cũng muốn khắc chữ lung tung, cho dù có là

đồ tặng người khác thì cũng biến nó thành đồ của mình, chẳng khác tý

nào. Bàn tay nhỏ bé nâng niu nắm chặt cây trâm gỗ, ánh mắt dịu dàng, nụ

cười đầy hạnh phúc.



Khanh Trần…



Hiên Viên Khanh Trần nãy giờ vẫn đứng bên ngoài không có chút động
xương dán vào gương mặt nàng, từng điểm tiếp xúc đều là lửa nóng.



Hiên Viên Khanh Trần hận vì không có đèn đuốc nên không thể chiêm ngưỡng vẻ mặt thẹn thùng của nàng.



Dần dần thích ứng với bóng tối, đôi mắt sáng rực đầy cảm xúc của Cảnh Dạ Lan chăm chú nhìn người trước mặt. Con ngươi yêu dị đang mỉm cười,

không hề che dấu sự vui thích khi đánh giá nàng.



- Thì giờ nhìn đi. – giọng nàng thấp nhu, hàng mi dày cong

rũ xuống giấu đi ngượng ngùng. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy khiến má

nàng nóng bừng lên như bị lửa thiêu vậy.



- Nhìn .. nhưng không thấy rõ lắm! – nói xong, hắn liền kéo Cảnh Dạ Lan tới bên cửa sổ.



- Này, xung quanh đây đều có người của Hiên Viên Triệt đó! – Cảnh Dạ Lan cảnh giác, túm chặt cánh tay hắn lại.



- Cứ để cho hắn tới, ta mà sợ hắn nhìn thấy sao?! – Hiên

Viên Khanh Trần không thèm để ý nói. – Nếu nói sợ hãi thì hắn mới là

người cần sợ hãi đó! – nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hắn cúi người ghé

sát vào mặt nàng. – Cảnh Lan…



- Gì chứ! – Cảnh Dạ Lan hừ nhẹ, rất muốn gạt bàn tay của hắn đi.



- Hôm nay nàng không có khả năng đuổi ta đi được đâu. – nói giỡn một tiếng, hắn nhanh tay cởi bỏ búi tóc của nàng. Khi nhìn mái tóc đen dài như mực của nàng xõa buông trên đầu vai thì hai ngọn lửa sớm

dấy lên trong đáy mắt Hiên Viên Khanh Trần càng thêm mãnh liệt. Ngón tay linh hoạt sớm đã lướt tới cổ nàng.



- Ngươi… – Cảnh Dạ Lan vừa vội vừa tức liếc hắn một cái. –

Đúng là không cứu ngươi được nữa! – miệng nói xong, nàng ra sức giãy

khỏi cái ôm ấm áp của Hiên Viên Khanh Trần.



- Thấy nàng thì sao ta còn cứu được nữa chứ! (ý là anh hết thuốc chữa rồi, chị là liều thuốc kích anh điên.. ha ha). Nụ cười tà mị gợi lên, Hiên Viên Khanh Trần cúi đầu, cánh môi ấm nóng

ngăn chận chiếc miệng xinh xắn đang có ý định mở ra của nàng.