Tù Phi Tà Vương
Chương 278 :
Ngày đăng: 06:28 19/04/20
Chương 278
Hai thân hình gắn chặt vào nhau, triền miên không ngừng; mãi tới khi
Cảnh Dạ Lan không còn giãy dụa mà vụng về đáp lại thì Hiên Viên Khanh
Trần mới lưu luyến buông nàng ra.
- Hình như nàng cũng bắt đầu thấy luyến tiếc, không muốn đuổi ta đi! – hắn cười xấu xa, hôn phớt qua gò má nàng.
- Lá gan của ngươi so với ai khác còn đủ lớn, da mặt so với ai khác đều dày hơn nhiều, ai có thể nói ngươi, động vào ngươi chứ! –
Cảnh Dạ Lan thở dồn, nhớ tới cảnh túng quẫn khi nãy không khỏi gắt giọng oán giận.
- Nhưng lại có người thích như thế! – hắn nheo mắt cười,
hôn đuôi mắt Cảnh Dạ Lan, giọng nói thì thầm tiếp tục truy hỏi. – Có
đúng không, Cảnh Lan?!
- Có thiên tài mới thích ngươi! – khóe mắt cảm nhận một ấn
ẩm ướt nóng bỏng. Cảnh Dạ Lan rất hạnh phúc vì những hành động ôn nhu
này, song vẫn cố ý mím chặt môi, làm một bộ như không muốn để ý tới hắn.
- Được rồi, không đùa nữa. – hắn lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. – Đúng là hôm nay ta tới nhìn nàng và còn có một chuyện muốn nói với
nàng nữa. – hắn không thể nhẫn nhịn, chịu đựng chuyện để nàng ở lại Lan
Lăng. Dù là một khắc thì hắn cũng không muốn tách rời nàng.
- Là chuyện gì? – thấy vẻ mặt hắn biến đổi thì Cảnh Dạ Lan hạ giọng hỏi.
- Ta cũng đoán được vài phần Hiên Viên Triệt muốn làm gì ở
nơi này. Tạm thời hắn sẽ không động vào ta và nàng nhưng cứ bị giam lỏng ở Lan Lăng thế này thì không phải cách hay. Thế nên ta và Vô Ngân quyết định rời đi trước thời gian trong kế hoạch.
Vuốt ve lọn tóc mềm như tơ của nàng, Hiên Viên Khanh Trần đánh mắt
nhìn ra ngoài cửa sổ, . Sau khi trở lại Đại Nguyệt thì đó mới chính là
thời khắc mà hắn và Hiên Viên Triệt thực sự quyết đấu.
- Khi nào thì đi? – Cảnh Dạ Lan ngẩng đầu, hỏi nhỏ. Con
ngươi linh động chớp lóe lên, bỗng nhiên nàng cảm thấy một thứ gì đó
đang ngủ say trong cơ thể mình giật mình muốn trỗi dậy.
Hiên Viên Triệt! Nàng chậm rãi nheo mắt lại, khóe môi giãn ra một ý cười.
Hiên Viên Triệt dùng một chưởng đem toàn bộ những thứ trong tầm mắt
ném xuống. Hiên Viên Khanh Trần, đây chính là ngươi chủ động khiêu
chiến, đây chính là ngươi chủ động buộc trẫm phải xuống tay với ngươi!
Trong đôi mắt lạnh lẽo như sói hắt ra một ý cười lãnh khốc.
- Đúng rồi, chuyện trẫm giao cho các ngươi đã làm tới đâu?
- Hoàng thượng, nô tài đã cho thêm người đi làm, nhất định
lần này không thất bại. Chỉ cần nàng chưa tới Bắc An thì trên đường đi
đều có thời cơ để ra tay!
- Hảo! – nghe xong chuyện này hắn mới hài lòng gật đầu;
ngay sau đó vẻ mặt lại chuyển về lạnh lùng, đáy mặt nhuộm đẫm một tầng
lãnh khốc. – Nếu thất thủ một lần nữa thì các ngươi cũng không cần trở
lại bên cạnh trẫm!
Khanh Trần, không phải ngươi muốn đấu với trẫm sao? Được! Trẫm cho
ngươi cơ hội! Đừng tưởng rằng ngươi bảo vệ cho nữ nhân kia thì trẫm
không có cách xuống tay!
…
Trên một con đường mòn nhỏ trong rừng núi, chiếc xe ngựa lao nhanh đi chưa từng dừng lại. Đám người đi theo đều trong tư thế cảnh giác cực
độ, canh gác bốn phía.
- Chúng ta đã tới nơi chưa? – giọng nữ nhân trong xe vang lên đầy mệt mỏi.
- Tiểu thư, chúng ta mới ra khỏi Lan Lăng; còn phải thêm
một đoạn đường dài nữa mới về tới Bắc An. Mong tiểu thư kiên nhẫn đợi
chút!
- Ta muốn quay lại! – chiếc rèm kiệu được nâng lên, một
khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh thuần hé ra, ngữ điệu nghe như đang cầu xin.