Tù Phi Tà Vương
Chương 293 :
Ngày đăng: 06:28 19/04/20
Chương 293
Thu Thủy chỉ im lặng nghe song không nói một lời nào, nàng cố dùng sức ôm lấy hai bờ vai gầy gò của mình.
- Được rồi, được rồi, muội không cần lo lắng quá. Dù gì cũng có ta ở đây, muội sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Tĩnh Uyển an ủi Thu Thủy. Tuy nàng ta không còn là người quan
trọng nhất đối với Khanh Trần, nhưng nhiều năm sống chung thì nàng cũng
nhìn ra được, Hiên Viên Khanh Trần đối với Thu Thủy vẫn có một thứ tình
cảm thân thiết. Từ nhỏ tới lớn, những lúc hắn đối diện với Thu Thủy
chính là thời điểm hắn nở những nụ cười dịu dàng khó có được nhất.
Người không hiểu thế sự thường rất dễ để khống chế. Thu Thủy là nữ
tử, lại được Hiên Viên Khanh Trần che chở bao nhiêu năm nay nên đã tạo
thành một thói quen cho nàng ta. Nàng ta vốn là một người đơn thuần, một khi thói quen bị người nào đó phá hư thì trong lòng sẽ không còn bình
tĩnh vốn có nữa.
- Khi nào thì chúng ta mới có thể đến chỗ ca ca? – sau nửa ngày trầm mặc, Thu Thủy ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Rất nhanh thôi. Có điều… – Tô Tĩnh Uyển hạ mi mắt, nửa câu sau không nói ra hết.
- Có điều cái gì?
- Cũng không có gì. Chỉ là về sau không còn nhìn thấy muội
nữa nên.. ta có chút thương tâm. – giọng Tô Tĩnh Uyển ảm đạm vô cùng,
khóe mắt cũng hơi đỏ lên.
- Tỷ không cùng quay về ư? Làm sao vậy Tĩnh Uyển tỷ tỷ?
- Ta đã bị Khanh Trần viết một hưu thư, không còn là người
của Bắc An vương phủ nữa. – bình ổn lại giọng điệu, nàng thản nhiên nói, nước mắt ức chế không được hạ xuống.
- Ca ca là vì vương phi tỷ tỷ nên mới…
- Quên đi, vương phi không chấp nhận được ta.. Vả lại, ta
cũng chỉ là sườn phi, trước sau gì vẫn cứ thua kém nàng. – nàng cười
ào ạt, mờ mịt.
Không lâu nữa, dù không chính xác thì nàng cũng biết được giải dược
càng ngày càng gần thời điểm mất đi tác dụng. Kỳ thực, từ lúc ấy nàng đã dự đoán được ngày này sẽ tới, chỉ trách thời gian cứ hững hờ trôi như
nước chảy, vội vàng mà qua. Thật sự rất nhanh!
- Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? – Hiên Viên Khanh Trần ôm nàng vào trong ngực.
- À, không có gì. – nhất thời xuất thần, nàng không phát
hiện hắn đi vào tự khi nào. – Ngươi đừng có như vậy nữa, đây là lều
trong quân doanh mà. – trong giọng nói nho nhỏ của nàng vương vấn chút
ngượng ngùng. Một bên nói, một bên tìm cách đẩy hắn ra.
- Nàng thẹn thùng cái gì, khó có được một hôm ta rảnh rơi
tới nhìn nàng thế này. – Hiên Viên Khanh Trần chẳng có ý buông tay. Gần
đây hắn bộn bề chiến sự, tuy Tô Vân Phong không có động tĩnh gì nhưng
Lâm Tông Càng lại không ngừng gây phiền toái. Hình như hắn đang thử thăm dò lòng kiên nhẫn của Hiên Viên Khanh Trần.
- Nếu vậy, khó có được ngày rảnh rơi, ngươi tốt nhất nên
nghỉ ngơi đi. – Cảnh Dạ Lan giãy khỏi lòng hắn, bảo trì một khoảng cách
nhất định.
Từ hôm đó, nàng vẫn ở chỗ này, tuy không nói sẽ đi nhưng nàng cũng
không có nói muốn lưu lại. Rõ ràng là nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn,
song Hiên Viên Khanh Trần vẫn không thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng. Điều đó khiến cho hắn lúc này không dám bạo dạn làm bất cứ hành
động gì.
- Vậy nàng nghỉ ngơi cùng ta, việc này chắc là được! – cánh tay to lớn lại vươn ra kéo nàng vào lòng. Khi có nàng bên cạnh, tâm
Hiên Viên Khanh Trần so với bất cứ thời điểm nào đều bình yên hạnh phúc
đến lạ.
- Không được. Ta cảm thấy không thoải mái lắm. – Cảnh Dạ
Lan chụp tay hắn, nhíu mày. Đúng là nàng cảm thấy trong người có chút
khó chịu.