Tù Phi Tà Vương

Chương 294 :

Ngày đăng: 06:28 19/04/20


Chương 294



Không thoải mái? Thấy nàng nhíu mày, Hiên Viên Khanh Trần lo lắng hỏi:



- Làm sao lại không thoải mái? – hắn xoa xoa đầu vai Cảnh Dạ Lan, kéo nàng sát vào người.



- Cũng không có gì. – nàng thản nhiên nói, có ý muốn rút bàn tay bị hắn nắm lấy.



Hiên Viên Khanh Trần nâng tay sờ sờ trán nàng sau đó chuyển sang sờ sờ trán mình song thấy nhiệt độ không khác nhau mấy.



- Trời chuyển lạnh, sớm muộn gì nhiệt độ nơi này cũng sẽ có độ chệnh lệch lớn. Nàng cứ ở nguyên trong này, không cần ra ngoài. Nếu

có cần gì thì cứ phân phó hạ nhân. Nàng không được để mình nhiễm lạnh

được. – hắn thấy hôm nay nàng mặc rất ít quần áo, không khỏi nhíu mày. – Mặc ít quá.



- Ta biết, ta sẽ tự chăm sóc mình. Ngươi không cần vì

chuyện này mà thêm phiền loạn. – Cảnh Dạ Lan lùi về sau vài bước. Lời

dặn dò quan tâm vừa rồi của Hiên Viên Khanh Trần làm cho lòng nàng nổi

lên một tia ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên, giọng nói bất tri bất

giác cũng nhỏ dịu đi nhiều.



- Được rồi. Nếu nàng thấy không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi

trước đi, ta cũng nên đi rồi. – hắn lưu luyến nhìn người trước mắt có vẻ trầm mặc, cuối cùng cũng đành đứng dậy rời đi.



Thời khắc hắn xoay người rời đi không hề nhìn thấy Cảnh Dạ Lan dần

nâng lên mi mắt, trong đáy mắt đã thiếu đi sự lạnh lùng thường ngày. Lúc nhìn bóng dáng hắn khuất dần, khóe môi nàng gợi lên một nụ cười thoạt

nhìn có chút bình thản, song khóe mắt lại nổi lên lo lắng.



Vào thu, Hiên Viên Khanh Trần dĩ nhiên nhớ rất rõ cái ngày mà mình lo lắng bao lâu nay. Không quá mấy tháng nữa giải dược nàng dùng sẽ không

còn hiệu quả nữa và cái quá khứ khiến cho người ta nhìn mà đau lòng kia

một lần nữa sẽ tới.


áo một phong thư đưa cho Hiên Viên Khanh Trần.



- Thu Thủy đang trong tay Lâm Tông Càng! – Hiên Viên Khanh

Trần nhíu chặt mày. – Chuyện này xảy ra khi nào? Sao ngươi không nói

sớm?



- Trước ngày rời đi thì ta nhận được tin. Ta không nói với

ngươi vì một khi chưa nắm rõ được chuyện đang điều tra thì ta không hy

vọng đả thảo kinh xà.



- Có ý gì, Vô Ngân? Việc này thì có liên quan gì tới Thu

Thủy? – Hiên Viên Khanh Trần có điểm khó hiểu. Gần đây Vô Ngân cứ tỏ ra

thần thần bí bí, khó khăn lắm mới gặp mặt y được. Không biết y đang điều tra cái gì nữa.



- Hiện tại có nói cho ngươi cũng chẳng được gì. Lần trước

Thu Thủy được đưa về Bắc An, trên đường đi quân tử sĩ của chúng ta bị

thương vong và tổn thấy rất nghiêm trọng. Việc đó do Lâm Tông Càng đã hạ thủ, mục đích duy nhất chính là bắt Thu Thủy đi. Chuyện này rất kỳ

quái. Hắn cũng không dùng Thu Thủy để uy hiếp chúng ta mà lại giao cho

Hiên Viên Triệt. Ngay từ đầu, ta cho rằng đó là ý của Hiên Viên Triệt

nhưng ngẫm lại thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có điều, không

đúng chỗ nào thì ta còn chưa làm rõ ràng được. Còn một việc, Hiên Viên

Triệt giao quyền binh tướng cho hắn, tuy hổ phù thật đang trong tay ta,

đồ của hắn là giả nên cũng không thể tùy ý phát binh, nhưng hắn không có ý trở về. Ngược lại còn cố ý lưu lại, thêm chuyện hắn không nắm lấy cơ

hội lợi dụng Thu Thủy, ngươi không cảm thấy kỳ quái ư?



Hiên Viên Khanh Trần cũng gật đầu tán thành với nghi vấn của Vô Ngân. Về công về tư, theo tính tình của Lâm Tông Càng thì hắn nhất định sẽ ra mặt khiêu khích. Đằng này, chẳng những hắn không làm thế mà còn chiếu

cố Thu Thủy trong quân doanh.



- Là muốn ta chủ động đi tìm hắn? – Hiên Viên Khanh Trần

lạnh lùng cười. – Xem ra, hắn vẫn hy vọng ta là kẻ chết trước!