Tù Phi Tà Vương

Chương 308 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Màn đêm mong manh dần tan biến, chút ánh nắng ban mai bắt đầu buông hạ.

Trong quân trướng của hắn vẫn nguyên như cũ, chỉ là thiếu đi sự tồn tại

của nàng. Bàn tay tham nhập vào chiếc chăn cảm nhận vẫn có độ ấm, hẳn là mới đi ra ngoài chưa được bao lâu. Theo lý, ngoại trừ nơi này thì nàng

chỉ còn có thể tới chỗ Vô Ngân bên kia. Nhưng tính toán đúng thời gian

thì trên đường trở về bọn họ nhất định sẽ gặp nhau vì chỉ có một con đường duy nhất này mà thôi.



Hiên Viên Khanh Trần không chút chần chừ, lập tức đứng lên chạy tới chỗ Vô Ngân một lần nữa.



- Sao trở lại rồi!? - Vô Ngân có chút kinh ngạc. Người kia vừa mới vội vã ra về giờ lại đột ngột chạy lại, hơn nữa sự lo lắng trong mắt hắn khiến cho Vô Ngân cũng phải nhíu mày.



- Cảnh Lan có ở đây hay không? – hắn vội vàng hỏi, tầm mắt đã sớm đảo quanh đánh giá nơi ở của Vô Ngân.



- Vương phi? Chưa từng đến! - Vô Ngân chậm rãi đứng dậy. - Từ khi nào

không thấy? - y vẫn bình tình như không hề có chuyện gì xảy ra, trong

môi mắt mị hoặc kia lại dấy lên tầng tầng sắc sáng.



Con cá đã mắc câu sao?



- Sẽ không rời đi lâu lắm, lúc ta trở về thì bên trong chăn vẫn còn hơi

ấm! - tuy rằng sốt ruột nhưng hắn không hề bỏ qua sự chuyển biến trong

ánh mắt Vô Ngân. Đó là thứ ánh mắt đang chờ đợi thật lâu, rốt cuộc cũng

thành công.. ánh mắt đó khiến Hiên Viên Khanh Trần cả kinh. Tiến lên vài bước, hắn bắt lấy vạt áo Vô Ngân. - Nói cho ta biết kế hoạch của ngươi! - ánh mắt sắc bén phụt lên lửa giận, càng thiêu đốt càng nóng mãnh

liệt.



Trước đó giữa Vô Ngân và Cảnh Lan nhất định đã có ước định gì đó. Hắn mặc kệ

đó là cái ước định chết tiệt gì, không có sự đồng ý của hắn thì nữ nhân

này không thể tự mình chủ trương hành động được! Hơn nữa, nàng hiện tại

đang có...


Thời gian như sợi chỉ sắc lẹm, chậm rãi trôi đi. Giữa sự chờ đợi, tâm trạng

Hiên Viên Khanh Trần từ chỗ vội vàng xao động dần chuyển biến. Chỉ vì sự im lặng đáng sợ kia mà nỗi bất an trong lòng hắn không ngừng lan rộng,

như một chất ăn mòn bao phủ lòng hắn.



- Vô Ngân! - rốt cuộc hắn cũng chậm rãi mở miệng nói.



- Lâm Tông Càng ước gì ngươi chạy nhanh tới tìm gã. Nhưng mà Khanh Trần,

bộ dạng này của ngươi tuy rằng không thấy bại dưới gã thì cũng không thể toàn thân nguyên vẹn trở ra mà không bị thương tổn. - không cần Hiên

Viên Khanh Trần nói xong thì y đã biết câu tiếp theo là gì. Có điều y

cũng biết giờ phút này không một ai có thể khuyên bảo được hắn nữa.



- Ta biết nhưng ta vẫn muốn đi. - ngữ điệu của hắn thong thả nói ra quyết định. Khuôn mặt tuấn mỹ như thần nở rộ nụ cười vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị

giống như tấm mặt nạ hắn thường đeo khiến cho người ta kinh hồn tang

đảm.



- Sau đó ngươi muốn thế nào? - Vô Ngân lạnh lùng hỏi lại hắn, ánh mắt

chớp động, một ý cười thị huyết không hề tương xứng với tướng mạo của y

dạng khai bên môi.



- Giết! - Hiên Viên Khanh Trần chỉ nói duy nhất một chữ. Cảnh Lan của hắn không thể có chuyện gì, bằng không những người ở nơi này dù có chết hết cũng không thể đền đù tội.



- Tốt, nhân tiện thử xem hiệu quả tân dược của ta thế nào! - y theo bản

năng cúi đầu nhìn hai tay mình, khung xương cân xứng, đường chỉ tay rõ

ràng, ngón tay thon dài.. tất cả đang vì không chịu khống chế mà hơi

rung động.



Ngươi cũng chờ quá lâu thành ra nóng vội rồi, không nên gấp gáp, rất nhanh thôi...