Tù Phi Tà Vương

Chương 309 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Lúc Hiên Viên Khanh Trần tới gặp Tô Vân Phong thật sự rất bất ngờ vì một Tô Vân Phong ngày thường tao nhã lại trở nên tiều tụy vô cùng.



- Bắc An vương, lâu ngày không gặp! - lấy lại tinh thần, Tô Vân Phong ôn

hòa nói. Trên khuôn mặt mỏi mệt kia đôi mắt vẫn còn lưu sót lại chút gì

đó mệt mỏi, hắn cứ đứng đó im lặng mà ôn nhuận.



- Đúng vậy lâu rồi không gặp. Hình như tinh thần Vân vương gia không được tốt lắm, lại phải chạy đường xa tới đây chẳng lẽ vì muốn cùng Cô Vương

hàn huyên? - đôi mắt Hiên Viên Khanh Trần nheo lại, lạnh lùng đảo quanh

rồi nói tiếp. - Bằng không là muốn cùng Đại Nguyệt kết liên minh.



Đối với địch ý của Hiên Viên Khanh Trần thì Tô Vân Phong chỉ cười nhẹ. Thể

xác và tình thần hắn đã tới cực điểm chịu đựng, nhưng hắn đương nhiên

không thể nói cho Hiên Viên Khanh Trần biết rằng tại Lan Lăng đã xảy ra

chuyện gì. Giờ này phút này hắn tới đây chỉ là bất đắc dĩ, có nhiều lời

cũng chẳng có nghĩa.



- Bắc An vương, ta tới nơi này ngoại trừ vì Lâm nguyên soái còn có vì

ngài. Nếu có thể mong hãy buông hiềm khích rồi ngồi xuống chúng ta hảo

hảo nói chuyện. Thế nào? - lời Tô Vân Phong rất bình thản, thái độ cũng

khẩn thiết.



Tô Vân Phong vĩnh viễn là Tô Vân Phong, có rất nhiều lúc hắn tự đè nén dao động tình cảm cá nhân của mình, lấy đại cục làm trọng. Đó cũng là một

thứ tín niệm từ nhỏ hắn đươc giáo huấn.



- Khanh Trần, nếu Vân vương gia đã có lời thành tâm như thế thì ngươi cần gì phải cự tuyệt. - Vô Ngân đột nhiên lên tiếng, vỗ vỗ đầu vai Hiên

Viên Khanh Trần, ánh mắt mỉm cười nhìn hắn.



- Đương nhiên. Thành tâm của Vân vương gia sao Cô Vương nhìn không ra. -
tay vẫn mềm nhũn không nâng dậy nổi.



Nàng chậm rãi mở mắt, chút ánh sáng từ chiếc lỗ nhỏ xé mở màn đêm, chiếu vào mặt khiến nàng chói mắt, bất giác nàng lại nhắm nghiền mắt lại.



Đây là đâu? Nàng nhíu mày, ý thức mới chỉ khôi phục được chút ít nên tạm

thời nàng chưa thể nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.



- Tỉnh rồi sao? - cách đó không xa có người nói chuyện, thanh âm khá quen tai khiến cho nàng giật mình. Là nàng ta! Giọng nói này.. nàng không

nghe lầm được nhưng nàng ta không nên xuất hiện ở nơi này chứ? Tiếp tục

nằm đó, Cảnh Dạ Lan một mặt tận lực bảo trì trạng thái mê man như khi

nãy một mặt cấn thận nghe ngóng.



- Vừa rồi hình như giật mình, xem ra lại ngủ rồi! - một giọng nói nhè nhẹ trá lời. Cước bộ êm nhẹ hướng bên ngoài đi ra.



- Ngươi cũng thật là tốt bụng, cái gì nên làm cũng đã làm rồi giờ còn

tính để nàng sống làm cái gì? Nếu ngươi không đành lòng động thủ thì làm sao cứu vãn lại được những cái đã mất đi? – giọng nói quen thuộc mang

theo khuyên giải vang lên.



- Ta có suy nghĩ của mình, ngươi không cần hỏi nhiều. Dù sao thì nàng là

của ta, ngươi không cần nhúng tay vào. – giọng nói nhu hòa mang theo

quật cường.



- Aiii! Tùy ngươi đi. Nhưng tốt nhất ngươi nên quyết định nhanh nhanh,

nếu càng kéo dài thời gian thì khả năng bị hắn phát hiện càng lớn. Trừ

khi cả đời ngươi không cần hắn chiếu cố, bằng không… - tiếng cười kia

bật ra rồi dần dần tiêu tán trong không khí.