Tù Phi Tà Vương

Chương 313 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Cảm giác sợ hãi như bản năng lẻn đến, cánh môi Thu Thủy run run, chậm rãi dùng răng căn chặt.



- Ca Ca... - không khí bị đình trệ dường như vì giọng nói của nàng mà từ

từ giãn ra chút. Cánh tay Hiên Viên Khanh Trần đặt trên cổ nàng lạnh như băng đá, hàn ý khiến cho da thịt nổi một trận rùng mình.



Đôi mắt quen thuộc đã trở nên lạnh lẽo, cứ thế nhìn thẳng vào đáy mắt nàng. Hiên Viên Khanh Trần không nói thêm một câu gì, chậm rãi rút tay về.

Đây chính là hạn độ nhẫn nại của hắn, tất cả đã đến cực hạn, và chỉ giữ

được duy nhất một lần!



- Thu Thủy, nói cho ta biết, Cảnh Lan đang ở đâu?! - giọng nói của hắn như quỷ



tu la đến từ địa ngục khiến Thu Thủy kinh hồn táng đảm.







Một thước.. hai thước.. ba thước... Cảnh Dạ Lan gắng gượng di động thân thể đi về phía góc sáng. Đến khi tay chạm được vào túi gấm đựng châm thì

tâm nàng mới yên ổn chút. Cũng may là Thu Thủy không phái người canh

chừng nàng, cứ nghĩ nàng trúng thuốc mê sẽ không thể nhúc nhích. Nàng ta đâu có ngờ được rằng thân thể Hoa Mị Nô vì bị dùng làm thuốc thí nghiệm nên dược vật bình thường rất khó có thể khống chế hoàn toàn được nàng.



Chậm rãi cởi bỏ quần áo ra, nàng nương theo ánh trăng mỏng manh quan sát cơ

thể và xác định những nơi cần châm. Cám nhận sâu sắc khiến cho thân thể

sớm bị mất đi cảm giác có chút phản ứng. Chỉ cần hạ châm chuẩn xác, nàng có thể từ từ hoạt động tay chân; dược hiệu của thuốc mê vốn đã không

còn khống chế được nàng. Nếu như vậy thì muốn rời khỏi nơi này không còn là việc khó khăn nữa.



Được một lát, nàng lại đem châm cất đi rồi bỏ lại như cũ tránh để Thu Thủy

nghi ngờ. Hai ngày qua nàng đều làm như vậy, có điều lúc này nàng lại

giữ một cây trong lòng bàn tay. Không biết Hiên Viên Khanh Trần nơi đó

có xảy ra chuyện gì không vì sắc mặt của Thu Thủy mỗi ngày lại càng kém

hơn.
bị tra tấn chết đi sống lại thì ta làm sao có thể chết được. -tiếng cười quỷ dị của Tô Tĩnh Uyển quanh quẩn trong gió đêm nghe như tiếng khóc

rên.



- Hiện tại ngươi có thể mang ta đi sao? Cho dù ngươi đi đâu thì cũng sẽ

bị Hiên Viên Khanh Trần tìm được thôi. Đến lúc đó, dù có là Tô Vân Phong cũng không cứu được ngươi!



- Ngươi câm miệng! - Tô Tĩnh Uyển đánh gãy lời Cảnh Dạ Lan. - Ngươi không được nhắc tới ca ca của ta, nếu không phải ngươi thì huynh ấy cũng sẽ

không thê thảm như lúc này. Nữ nhân trong cung kia và ngươi đều là mối

họa hại người, nếu không phải vì ân oán cá nhân của ta còn chưa rõ ràng

thì ta đã sớm xử lý Hoa Thanh Nhã kia rồi. Nữ nhân Đại Nguyệt các ngươi

đều là họa thủy!



Cuối cùng thì nàng ta cũng lôi Cảnh Dạ Lan ra sơn cốc. Gió rét lạnh trong

núi thổi tới, cảm giác lành lạnh mớn trớn hai gò má khiến tinh thần Cảnh Dạ Lan rung lên.



Lúc này nàng mới quán sát rõ nơi vây khốn mình mấy ngày nay, kỳ thực cách

chỗ Hiên Viên Khanh Trần không xa lắm. Không hiểu sao nàng lại có cảm

giác may mắn vì có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn!



Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ngày mai Hiên viên Khanh Trần sẽ tìm Lâm Tông Càng tỷ thí; còn ngươi chính là tấm vương bài cuối cùng của ta. Có ngươi ở

đây thì ta nhất định sẽ khống chế được hắn! Ngươi nói, ta làm như vậy có vui không? - Tô Tĩnh Uyển quay đầu liếc nhìn Cảnh Dạ Lan đang khó nhọc

dựa vào bên tường đá.



- Ngươi thực sự hy vọng hắn chết? Vì sao không quang minh chính đại đi

giết hắn? Ngươi phải biết rằng không một người nào có thể khiến hắn phân tâm. Cho dù ngươi có lấy ta làm vương bài thì cũng chỉ có một lần cơ

hội. Nếu không thể khống chế hắn thì ngươi so với bây giờ còn thống khổ

gấp bội! - Cảnh Dạ Lan che bụng, hơi hơi nhíu mày, giọng điệu suy yếu

nói!