Tù Phi Tà Vương

Chương 314 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Cảnh Dạ Lan cảm nhận một cơn đau đớn dâng lên, mồ hôi lạnh chảy xuống theo

thái dương, sắc mặt trắng bệch, đôi môi run bần bật. Thân thể nàng gập

lại, một tay che bụng, một tay bấu chặt lấy tảng đá bên cạnh, tiếng rên

đau đớn tràn ra.



Tô Tĩnh Uyển hồ nghi nhìn nàng:



- Người đừng có đóng kịch, vừa rồi cũng không có hoạt động gì quá mạnh, làm sao hài tử của người có chuyện được?!



Tuy nói vậy nhưng Tô Tĩnh Uyển vẫn chậm rãi tới gần Cảnh Dạ Lan. Nàng ta và đứa nhỏ đều là nhược điểm trí mạng của Hiên Viên Khanh Trần, nếu lúc

này xảy ra chuyện gì thì kế hoạch bấy lâu nay của nàng thành công cốc

sao. Cho dù bọn họ chết thì cũng phải do Tô Tĩnh Uyển nàng động thủ mới

được, cũng giống như lần trước, ai cũng không thể ngăn cản!



Ngày đó, vì Thu Thủy nên nàng vẫn không thể tiếp cận Cảnh Dạ Lan, chỉ có thể xét theo các dấu hiệu bên ngoài để phán đoán xem nàng ta có mang thật

hay giả.



Tô Tĩnh Uyển bước lên bắt mạch của Cảnh Dạ Lan, vì lúc trước ấn quá vội

vàng nên mạch tượng của nàng có vẻ loạn, song cũng có thể đoán ra hỉ

mạch. Có điều lúc này... Giật mình, Tô Tĩnh Uyển nhớ tới chuyện luôn

phải phòng bị nữ tử kia, e rằng mọi chuyện không hoàn hảo như kế hoạch

dự phòng trước đó. Nghĩ đến đây nàng cảm giác mình như bị thứ gì đó cắn, lập tức muốn bỏ cổ tay Cảnh Dạ Lan ra.



- A ~~~ - Còn chưa kịp hành động thì Tô Tĩnh Uyển liền cảm giác sau gáy

đau nhói. Khóe mắt Tô Tĩnh Uyển đảo qua nhìn thì phát hiện Cảnh Dạ Lan

khi nãy còn đau tới túa mồ hôi nhưng lúc này đôi mắt kìa đã ánh lên một

tía cười lạnh, đùa cợt nhìn mình. Cánh tay Cảnh Dạ Lan nâng lên, chuẩn

xác cắm cây châm vào sau gáy Tô Tĩnh Uyển, máu tươi chầm chậm chảy xuống thành một đường uốn lượn quanh cánh tay trắng nõn của nàng.



- Không cần phép khích tướng, vậy thì dung cách ngươi vẫn làm đi! - Cảnh

Dạ Lan dừng một chút rồi nói tiếp. – Sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đúng là rất


Một đêm không ngủ, mặc cho Hiên Viên Khanh Trần có nói gì thì Thu Thủy vẫn ngơ ngác ngồi đó không chịu nói một lời.



- Ngươi thật sự không chịu nói?



- Ta sẽ không nói cho huynh biết - đây chính là câu nói duy nhất Thu Thủy đáp lời Hiên Viên Khanh Trần.



- Ngươi thật sự phải làm như vậy sao? - hắn kiềm chế sự nôn nóng ức đầy trong lồng ngực sau những lần nàng quật cường cự tuyệt.



- Đúng vậy! - hai má Thu Thủy tái nhợt, nàng dùng sức gật đầu. - Nhưng

huynh yên tâm, vương phi tỷ tỷ tốt lắm, đứa nhỏ cũng rất ổn, ta sẽ không thương tổn các nàng!



Hiên Viên Khanh Trần hít một hơi thật sâu. Một đêm, hắn đã hỏi một đêm nhưng vẫn không thể khiến Thu Thủy nói ra nửa chữ.



- Được, Hiên Viên Khanh Trần ta cũng không muốn cầu quá một người. Nếu

ngươi không muốn cho ta biết thì ta cũng không miễn cưỡng. – hắn đi tới

trước mặt Thu Thủy con ngươi yêu dị mang theo lãnh ý, lời nói cũng kiên

quyết vô cùng. - Ngươi hãy nghe cho kỹ đây Hiên Viên Khanh Trần ta từng

thiếu ngươi một mạng, vì thế ta chấp nhận trả giá tất cả! Hiện tại, ta

trả lại cho ngươi, từ nay về sau ta và ngươi không còn liên quan gì nữa. Về phần Cảnh Dạ Lan, ta sẽ tự mình đi tìm! Ta còn chưa chết thì chưa

ngừng tìm kiếm!



- Ca Ca! - Thu Thủy nghe một câu cuối cùng của hắn thì nghi hoặc không

biết hắn nói muốn trả lại cái gì cho mình? - Không, Ca Ca, kỳ thực

ngươi... A ~~~ - Còn chưa nói hết câu nàng đã hét ra một tiếng kinh hãi!



Hiên Vìên Khanh Trần, hắn cư nhiên...



Nhất định phải đối xử với nàng như vậy sao? Vì sao hắn lại tuyệt tình tới

mức ngay cả một tia quan hệ giữa nàng và hắn cũng muốn cắt đứt?!