Tù Phi Tà Vương

Chương 315 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Máu từ ngực chảy trào xuống, thấm ướt quần áo màu đen. Ngũ quan Hiên Viên

Khanh Trần lạnh như tạc từ băng hàn, hai mắt trừng lớn hờ hững nhìn Thu

Thủy đang ngơ ngác.



Lúc trước, ta bị người đả thương một kiếm, ngươi không màng nguy hiểm cứu

ta, ta ghi tạc trong lòng nhiều năm qua. Ta từng hứa với ngươi, nêếu

Hiên Viên Khanh Trần ta không chết, còn sống mà rời khỏi Tây Sở thì nhất định sẽ dùng hết mọi khả năng chữa khỏi căn bệnh trời sinh của ngươi,

cho ngươi cuộc sống như người bình thường. Thu Thủy ta không gạt ngươi,

ta cũng đã làm đươc. Nhưng trừ điều đó ra, ngươi muốn gì ta đều không

thể cho ngươi. Hiện tại, chắc ngươi nghĩ những gì ta nói là vì Cảnh Dạ

Lan mà gạt bỏ ngươi, nhưng ta nhất định phải nói rõ ràng.



Lời nói đạm mạc, nhẹ nhàng, vết thương trên ngực không ngừng đau buốt. Mơ

hồ, hắn nhớ tới bộ dáng Cảnh Lan mỗi khi đau đớn rồi luống cuống gọi tên hắn.. nỗi đau trong lòng dâng Iên khiến hít thở không thông.



- Ngươi giống một người, không phải dung nhan mà là cảm giác. - nói tới

đây trong mắt Hiên Viên Khanh Trần ánh lên tia ôn nhu. – Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã ngạc nhiên bởi đôi mắt tinh thuần không nhiễm tạp sắc, rất giống nàng. Luôn thích đi theo sau ta, tin tưởng ta một cách

tuyệt đối không lý do và luôn ỷ lại vào ta. Nhưng ngươi không phải nàng! Đối với ngươi, ta không có hận ngược lại còn có thể ở chung thoải mái. Ở cùng ngươi, ta có thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ, không cần ngụy trang. Ngươi

và Vô Ngân là những người ta không bao giờ phòng bị, giống như người

thân trong gia đình vậy. Còn Cảnh Lan thì khác, ta đã sớm đem mạng của

mình và nàng kết chung một chỗ. Ngươi làm bị thương nàng, là muốn lấy

mạng của ta, Hiên Viên Khanh Trần ta không dễ biến thành một người dễ

dàng bị người ta uy hiếp!



Hắn nâng tay rịt vết thương lại, trái tim rõ rang đang nhảy lên; đặc biệt,

mỗi khi nhắc tới Cảnh Lan thì nó lại càng đập nhanh hơn:



- Cám ơn ngươi nhiều năm chịu làm bạn với ta. Hôm nay, một kiếm này là ta trả lại cho ngươi; ta và ngươi không còn thiếu nợ gì. Tư giờ trở đi, ta sẽ không giữ chút tình cảm gì với ngươi nữa, tới thời điểm cần thiết,


Một tiếng thở dài rất nhẹ truyền đến, Vô Ngân không biết xuất hiện từ lúc nào.



- Ngươi lại làm gì rồi! - y lắc đầu, bước tới bên cạnh Hiên Viên Khanh

Trần. - Ta vốn không nên xen vào chuyện của các ngươi nhưng nếu hôm nay

ngươi dùng bộ dạng này để gặp Lâm Tông Càng thì ta nhất định phải chuẩn

bị tốt để nhặt xác ngươi rồi!



- Ta tốt lắm, ngươi cứ theo những gì ta nói mà làm, về phần chuyện khác...



Hiên Viên Khanh Trần hụt hơi không thể nói hết câu. Hắn thật không ngờ, cuối cùng thì người phản bội hắn lại là Thu Thủy thân cận với hắn nhất.

Nhưng nghe được tin Cảnh Lan vẫn còn sống bình yên và đứa nhỏ trong bụng nàng cũng được bình an thì trong Hiên Viên Khanh Trần một lần nữa dấy

lên hy vọng và động lực.



Đem thiên địa lật hết lên, hắn không tin là không tìm thấy các nàng!



Tại chỗ tối, một thân ảnh mảnh khảnh đứng đó đã lâu và cũng nghe được rõ

ràng buổi nói chuyện trong quân trướng khi nãy. Từ trong sơn cốc thoát

ra, nàng an trí Tô Tĩnh Uyển cẩn thận rồi tính toán không biết nên đi

đâu. Lúc này nếu muốn rời khỏi Hiên Viên Khanh Trần thì đúng là cơ hội

tốt nhất, song nàng cũng không biết nên làm sao. Đúng lúc nàng ý thức

được bản thân không thể nào quyết định thì đột nhiên phát hiện bất tií

bất giác nàng đã đi tới đây rồi.



Thì ra, nàng đã sớm lựa chọn! Cảnh Dạ Lan bất giác mỉm cười, trong đáy mắt đồng thời nổi lên tầng tầng ôn nhu, hạnh phúc.



Khanh Trần...