Tù Phi Tà Vương

Chương 316 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Trên giáo trường im lặng một mảnh, ngay cả gió tựa hồ cũng ngừng thổi. Tất

cả thị vệ đều bị lệnh lui xuống, chỉ để lại Lâm Tông Càng và Hiên Viên

Khanh Trần đứng đó. Ngay cả Vô Ngân cũng bị hắn cấm đến xem tỷ thí.



- Bắc An vương, lá gan của ngươi vẫn lớn như trước, dám động thủ ngay lúc này. Hình như ngươi đã quá tự tin rồi!



Lâm Tông Càng chậm chậm mở miệng. Hiên Viên Khanh Trần xảy ra chuyện gì thì gã đều biết nhất thanh nhị sở, ngay cả việc hắn bị thương vì Thu Thủy

cũng nhanh chóng lọt vào tai gã. Có điều, gã vẫn vui vẻ chấp nhận lời

thách đấu, trên chiến trường chỉ có thắng thua, về phần đối thủ là ai,

như thế nào thì gã mặc kệ, không quan tâm.



- Lâm Tông Càng, Hiên Viên Khanh Trần ta luôn tự tin vào chính mình.

Nhiều năm trước ngươi là kẻ bại tướng dưới tay ta, ngươi tưởng bây giờ

còn có thể ở đây mà chiếm thế thượng phong sao? - Hiên Viên Khanh Trần

khinh thường nhìn gã, trong mắt là sự cuồng ngạo vốn có.



Nhìn thấy biểu tình của Hiên Viên Khanh Trần như vậy, con ngươi Lâm Tông

Càng phát ra sát ý lạnh lùng rồi tự chỉnh lại điệu bộ tự tin của mình.

Lúc ở Tây Sở, gã quá chủ quan xem thường Hiên Viên Khanh Trần, nỗi nhục

bị bại bởi hắn đã khắc sâu vào gã.



- Thử một lần nữa mới biết được. - gã không dám xem nhẹ năng lực của Hiên Viên Khanh Trần, chỉ e với bộ dạng này của hắn nếu có muốn mạnh mẽ trở

lại cũng không thể bất phân thắng bại với gã.



- Muốn so thử cái gì? - Hiên Viên Khanh Trần nhìn vũ khí trong tay, tùy ý hỏi.



- Lần trước ta bại dưới tay người bới kiếm, chúng ta vẫn tiếp tục so

kiếm. Hôm nay ta quyết không làm cho kiếm của Lâm gia thất bại, nhất

định sẽ đâm thủng tim của ngươi! - gã chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra. - Vũ khí ở đây đều do những danh gia làm ra, chính ngươi cũng nên lựa

chọn một thứ. Ta không muốn dùng binh khí chiếm lợi thế hơn ngươi!
Giờ phút này Hiên Viên Khanh Trần không hề phòng bị, hơn nữa nhìn dáng vẻ

này là biết hắn thực sự bị thương không nhẹ. Lâm Tông Càng nghi hoặc

nhìn hắn, đột nhiên cuồng tiếu nói:



- Ngươi không cần dụ ta mắc mưu. Ngươi nghĩ cái gì ta cũng đoán được, cho dù bây giờ ngươi có thể chống đỡ được, nhiều làm cũng chẳng được bao

lâu. Ngươi và Vô Ngân không lúc nào thiếu được nhau, hiện tại ngươi và y đã tách ra, dĩ nhiên là ta có cách bắt từng người các ngươi lại!



- Ngươi vẫn e sợ ta và Vô Ngân như vậy! Cũng đúng, cho tới bây giờ ngươi

chưa hề thắng được ta và y, một lần cũng không có. Rõ ràng là ngươi vẫn

tiếp tục trượt xuống dưới, không có cơ hội đứng ngang hàng với bọn ta.

Ngươi vĩnh viễn chỉ đứng ở phía sau, cả đời làm một kẻ nhu nhược mà

thôi! - Hiên Viên Khanh Trần thản nhiên cười, đồng mâu yêu dị đầy khinh

thường khiến trán Lâm Tông Càng bạo khởi gân xanh.



- Là ngươi muốn chết. Ta thấy ngươi bị thương nên không muốn lập tức giết ngươi. Nhưng ngươi không cần, vậy ta đây sớm đưa ngươi đi là tốt nhất!



Lâm Tông Càng phản thủ cầm trường kiếm, cánh tay vung lên dùng sức đâm kiếm về phía Hiên Viên Khanh Trần. Nhìn dáng vẻ của Hiên Viên Khanh Trần lúc này như nỏ mạnh hết đà, một kiếm này của gã không khiến hắn chết cũng

đủ trọng thương.



Vù ---



Tiếng gió bị xé ngang rin rít, trường kiếm cứ thế lao đến. Đúng lúc này, Hiên Viên Khanh Trần bất ngờ dung sức vung cây kiếm trong tay. Khi hai lưỡi

kiếm chạm vào nhau đồng thời kéo theo cường đại lực lập tức đánh bạt

hướng kiếm của Lâm Tông Càng đi.



Hiên viên Khanh Trần nhanh chóng phóng ra một đường kiếm khác, tuy không

tinh chuẩn nhưng cũng không lệch mục tiêu. Dù Lâm Tông Càng đã né tránh

được nhưng lưỡi kiếm vẫn xẹt qua đầu về gã, cắt một lớp áo đầu vai, rạch một đường máu.