Tù Phi Tà Vương

Chương 317 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Lúc đầu Lâm Tông Càng không để ý đầu vai cảm thấy hơi lạnh, vừa định mở

miệng nói gì đó thì đột nhiên cánh tay gã chết cứng, chớp mắt đã không

còn tri giác.



- Ngươi... - gã quay đầu nhìn, vết thương trên đầu vai tuy nhỏ, chỉ chảy ra một vệt máu song lại làm cho gã cả kinh.



- Ngươi thua! - Hiên Viên Khanh Trần cũng nhìn thấy gã có điểm bất ổn.



- Ngươi hạ độc! - Lâm Tông Càng nhanh chóng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với mình.



Binh khí đều là của ngươi, ta làm sao có thời gian hạ độc. Nhưng đúng là

trúng độc như ngươi nói, tốt nhất ngươi nên chặt đứt cánh tay đó đi,

không thì đợi độc phát tác cũng được. - Hiên Viên Khanh Trần bình thản

nói. Cho dù là với Lâm Tông Càng hay với chính hắn, thua chính là thua,

không có bất kỳ một nguyên cớ nào để thanh minh!



Cánh tay Lâm Tông Càng nhanh chóng sưng tấy, lớp da từ màu đồng cổ ban đầu

dần chuyển thành thâm đen; màu đen lan dần xuống ngón tay, chạy khắp bờ

vai. Gã biết rõ, nếu mình không hành động ngay thì độc nhất định sẽ ăn

vào tim.



- Hiên Viên Khanh Trần! – Lâm Tông Càng nghiến răng nghiến lợi hô.



- Ngươi chớ có nhìn ta. Nếu hôm nay vị trí của ta và ngươi chuyển đổi thì có lẽ kết cục của ta còn không bằng ngươi đi! - Hiên Viên Khanh Trần

cầm một binh khi đi tới trước mặt Lâm Tông Càng. - Chính ngươi động thủ

hay là để ta làm?!



Lâm Tông Càng nhìn người đứng sừng sững trước mặt mình, giống năm đó, ánh

mắt cuồng ngạo chưa bao giờ biến mất! Thắng làm vua, thua làm giặc. Đạo

lý này dĩ nhiên gã hiểu được. Nếu hôm nay kẻ thua trận là Hiên Viên

Khanh Trần thì gã nhất định sẽ một kiếm giải quyết sạch sẽ, quyết không

để người sống.


người lên tiếng, thanh thanh hữu lực, giọng điệu khí phách.



Một tiếng quát lớn vang lên, như tiếng sấm trời nhất thời nổ tung, binh

lính bắt đầu đứng lên, xôn xao tranh luận. Điều này làm cho Lâm Tông

Càng nhất thời phát hoảng.



- Lâm Tông Càng, ngươi cũng nghe đi! – Hiên Viên Khanh Trần Chậm rãi đi

tới trước mặt gã. Hiện tại cả người gã đều là máu, ánh mắt đầy oán hận

nhìn cảnh tượng trước mắt.



- Aiii, ngươi cần gì phải cố chấp, chưa công đã chết. Thực ra đã lãng phí tâm tư nhiều năm của ngươi, không đáng! - ý cười của hắn vĩnh viên đều

mị hoặc như vậy khiến gã nghe như một thứ đao kiếm khắc vào trong lòng.



- Ngươi câm miệng! Vô Ngân,ta và ngươi không giống nhau, hành động không

có lấy nửa điểm cốt khí. Mấy năm nay ngươi theo sau hắn, có năng lực

chiếm được cái gì. Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng dựa vào Hiên Viên Khanh

Trần để giúp ngươi với được vương vị Tây Sở?



- Ta không hiếm lạ! Nếu muốn ta đã có được tất cả, đây chính là điểm khác biệt mà ngươi vĩnh viễn không bằng ta. Có điều, ngươi biết hay không

biết cũng chẳng sao, người chết thì cần gì phải biết nhiều thứ! - Vô

Ngận xem xét miệng vết thương của Lâm Tông Càng. - Dù ngươi có chém đi canh tay cũng không có cách cứu vãn.



- Đúng là ngươi, ta thật hối hận vì sao lúc trước không dùng một kiếm giết chết ngươi! – gã căm phẫn nói.



Vô Ngân nở nụ cười đáp trả:



- Lần trước ta cho ngươi cơ hội, ngươi không cần, nên không thể trách ta

được. Độc này phát tác không quá nhanh, ngươi hảo hảo hưởng thụ đi. Nếu

tính lại, ngươi thiếu ta một kiếm, còn đây là thứ ta đáp lễ!



Y thuận tay sờ sờ đầu vai, nói đó vẫn còn thủng một lỗ trên áo choàng, rồi cười thản nhiên.