Tù Phi Tà Vương
Chương 326 :
Ngày đăng: 06:29 19/04/20
Chương 326
Hoa Thanh Nhã ngồi nghe thuộc hạ báo cáo
lại động tĩnh mấy ngày nay của Tô Vân Phong. Hắn chỉ lặp đi lặp lại một
số công việc đơn giản hàng ngày, về phần số nữ tử nàng đưa tới tuy được
hắn thu nạp nhưng chưa thấy hắn sủng một ai.
- Hừ, lại là một kẻ si tình. –
Hoa Thanh Nhã nhấp một ngụm trà nóng, hơi khói bốc lên lượn lờ bên má
nàng, bất giác miệng cong cong cười.
- Có lẽ ngươi nên tự mình đi một chuyến. – Hiên Viên Triệt bước ra từ sau tấm mành, mắt lạnh tà nghễ liếc nàng.
- Aizzz, ta vốn tưởng tìm mấy nữ
tử giống với Mị Nô cho hắn thì sẽ có được chút hiệu quả.. Không thể ngờ
được, hắn đúng là si tình. Nếu ta không tự mình đi một chuyến, xem ra
không thể khuyên giải được vị Vân Vương gia tôn kính này. – nàng cười mê hoặc, sóng mắt hấp háy.
- Nhã nhi, trẫm cũng nghĩ nếu là
ngươi đi thì mới có chút tác dụng. – Hiên Viên Triệt ôn hòa nói rồi đi
tới trước, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve hai má nàng. – Đáng tiếc… – hắn lầm
bầm.
- Đáng tiếc cái gì? – Hoa Thanh
Nhã né mặt đi, gạt tay hắn ra, đôi mắt rũ xuống nên không thể thấy được
biểu tình của nàng lúc này thế nào.
- Đáng tiếc Đế Cơ không bằng ngươi, nói cách khác…
- Hoàng thượng, ngươi yên
tâm,ThanhNhã ta nhất định có thể làm cho ngài như nguyện. Nhưng nếu Đế
Cơ xảy ra chuyện gì thìThanhNhã cũng không thể cam đoan. – ánh mắt nàng
biến sắc lạnh, hàm răng cắn chặt lại song vẫn phát ra tiếng cảnh cáo
lành lạnh.
Người trước mắt này vô tình tới cực điểm, nếu nói Hiên Viên Khanh Trần tàn bạo vô tình nhưng hắn đối đãi với Hoa
- Bản cung là cô cô của nàng.
Tô Vân Phong ngạc nhiên:
- Không nên nói với ta, ta cũng
không thích biết quá nhiều bí mật. Giữ bí mật cho người khác chính là
chuyện khó khăn nhất, người nói có đúng không nương nương?
Cô cô? Người cô cô duy nhất của nàng
chính là Thái Hậu Thiên Nhật trong hậu cung Đại Nguyệt, vả lại người nữ
tử này có dung mạo khá giống với nàng.. Nếu đúng như lời nàng ta nói thì chẳng phải Lan Lăng sắp lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng ư?!
- Bí mật lớn nhất của ta cũng đã
nói cho vương gia biết, nên ngài cũng nên yên tâm đối với ta. – Hoa
Thanh Nhã vươn tay, đánh rớt toàn bộ thư trước mặt Tô Vân Phong khiến
hắn phải đối diện với chính mình.
Hắn im lặng, lạnh nhạt, lời nói vừa rồi tuy chỉ mới tạo ra chút hiệu quả nhưng vẫn không thể khiến tâm hắn đảo loạn.
- Cho người đứng phía sau người
đến nói chuyện với ta đi. Nương nương nên an tâm hầu hạ hoàng thượng, Tô Vân Phong nhất định sẽ quên hết những gì vừa nghe được. Nữ tử tốt nhất
không nên lâm vào vòng lốc xoáy này. – chậm rãi nói xong, hắn cúi xuống
thong thả nhặt mấy cuốn thư, biểu cảm bình tĩnh như vừa rồi không hề
phát sinh chuyện gì.
Nữ tử tốt nhất không nên lâm vào vòng lốc xoáy này! Một câu đơn giản của hắn làm Hoa Thanh Nhã ngây ra một hồi.
Trước tới nay, vô luận là nàng tự nguyện hay bị ép buộc thì đã lún quá
sâu vào chuyện đó nhưng chưa từng có một ai nói với nàng những lời này,
chưa một ai nói rằng nàng nên tránh xa mới tốt!
- Tô Vân Phong, ta phải làm thế
nào thì mới có thể thoát khỏi vòng lốc đó?! – nàng ngồi đối diện với
hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh không sợn sóng kia rồi nói lời nửa thật nửa giả.