Tù Phi Tà Vương

Chương 327 :

Ngày đăng: 06:29 19/04/20


Cách một tháng sau khi Lan Lăng Vương triệu hồi thì Tô Vân Phong một lần nữa lên chấp chưởng binh quyền. Ngay sau đó hắn đã quay trở lại biên giới.



Hiên Viên Khanh Trần cầm mật hàm chăm chú xem rồi tùy tay ném vào trong chậu than. Ngọn lửa chốc chốc nhảy nhót, liếm nuốt gọn tờ mật hàm.



Tô Vân Phong đã trở lại, này vừa là tin tốt vừa là tin xấu.



Tin tốt vì, đối thủ lớn nhất của Hiên Viên Khanh Trần hắn chính là Tô Vân

Phong. Có thể cùng hắn quyết chiến một trận chính là chuyện vô cùng thú

vị.



Còn tin xấu vì ý tưởng này dường như rất nhanh sẽ thành hiện thực.



Nhắm nghiền mắt lại, hắn dùng sức day day mi tâm, chợt một tia bất an xẹt ngang qua tim hắn.



- Nêu mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi đi, chàng cứ gồng mình lên như vậy thì

sớm muộn gì cũng vì kiệt sức mà chết. - phía sau vang lên giọng nói mềm

dịu làm hàng mày hơi nhăn lại của Hiên Viên Khanh Trần lập tức giãn ra.



- Nàng đã đến rồi. - hắn vươn tay nắm lấy tay nàng, khi tiếp xúc với làn

da hơi lành lạnh kia hắn lại đau lòng mà nhíu mày nhăn mặt. – Sao lại

lạnh thế này?



- Tay của ta từ xưa tới nay cứ mỗi khi trời lạnh lại như vậy có gì kỳ lạ

sao? - Cảnh Dạ Lan cười cười, đưa tay nhấn nhấn mi tâm hắn với mong muốn xóa đi cái thói quen không mấy tốt này. - Chàng xem mình đi, lúc nào

cũng nhíu mày.



Cảm nhận được hơi lạnh từ ngón tay nàng, tâm Hiên Viên Khanh Trần chợt co chặt lại.



- Nếu mỗi ngày nàng đều đứng bên cạnh ta thì ta nghĩ mình sẽ không làm

thế nữa. - hắn khéo léo đưa đẩy câu chuyện, thuận tiện cầm tay nàng đặt

bên môi rồi hôn nhẹ xuống.



Cuối cùng thì nàng cũng quyết định ở lại, nhưng lại ở nơi hơi xa hắn, vài


- Để cho ta giúp chàng.



- Không được! - Hiên Viên Khanh Trần quả quyết cự tuyệt.



- Ta chỉ giúp chàng giải quyết một chút chuyện, cũng không phải cái gì to lớn, vì sao không được? - nàng khó hiểu hói.



- Ta biết tâm ý của nàng. Gần đây chiến sự vì chuyện Tô Vân Phong trở lại liền chuyển biến khó khăn, nhưng một mình ta vẫn giải quyết được. Còn

việc nàng cần làm chính là nghỉ ngơi.



Hắn thầm nghĩ có nàng bên cạnh là tốt lắm rồi, tuy rằng năng lực của nàng

chẳng phải ai cũng sánh kịp. Vấn đề luôn làm hắn lo lắng là nàng là một

người bướng bỉnh, rất khó để phục tùng một ai và thích làm theo ý mình.



- Ta cam đoan sẽ không giống như lúc trước. - nàng dịu giọng, cười cười nói rồi kéo ống tay áo hắn.



- Nàng...



- Chàng đã đáp ứng là sau này cái gì cũng nghe ta mà! - nàng ngẩng mặt

cười giảo hoạt. Ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn mới không phải Cảnh Dạ Lan nàng. So với việc ngồi một chỗ chờ đợi thống khổ buông xuống thì chi

bằng chủ động làm việc mình muốn làm.



- Được rồi! - hắn gật đầu, trong lòng làm ra quyết định trọng đại. - Về

chuyện quân sự, nàng phải nghe ta, bất kỳ chuyện gì ta cũng muốn phải

cẩn thận...



- Cái khác đều phải nghe ta! - rìàng ngắt ngang lời Hiên Viên Khanh Trần, giọng điệu đinh trảm tiệt thiết.



- Ta không đồng ý! - Hiên Viên Khanh Trần trừng mắt nhìn.



- Không phải do chàng nói! - Cảnh Dạ Lan nhoẻn miệng cười, tựa người vào

lòng Hiên Viên Khanh Trần. Nàng muốn ở bên hắn, nàng cũng không biết kết cục sẽ thế nào nhưng cuộc đời này có hắn bồi bên người cũng đủ lắm rồi