Tù Phi Tà Vương
Chương 330 :
Ngày đăng: 06:29 19/04/20
Chương 330
- Nếu thật sự có âm mưu thì dù có chuẩn bị cũng khó đề phòng.
- Nói với ta cũng vô dụng, suy nghĩ của ngươi kia ta cũng không đoán được.
- Ngươi đoán ta nói đến ai? – Cảnh Dạ Lan bất giác nở nụ cười.
- Tô Vân Phong không phải là dạng tiểu nhân ám tiễn đả thương người, còn Hiên Viên Triệt thì rất khó đoán. Dù sao ta và hắn đều là
người muốn Hiên Viên Khanh Trần chết nhất. Ta có thể bỉ ổi thì hắn còn
có thể thế nào.
Lâm Tông Càng nói không hề cảm thấy xấu
hổ. Thua chính là thua, đều là kẻ hèn hạ, rơi xuống kết cục thế này thì
gã chỉ biết tự trách mình đã tính toán không bằng người!
Rời khỏi doanh trướng nhốt Lâm Tông Càng, nghênh đón Cảnh Dạ Lan là một trận gió lạnh đang ra sức gào thét. Nàng
nắm chặt áo choàng trên người, con ngươi linh động dõi vào bóng tối hun
hút, khóe môi chậm rãi nở rộ nụ cười.
Cách nơi Cảnh Dạ Lan đứng khoảng một trăm dặm có một cơ sở xây dựng tạm thời. Một đội nhân mã đang vội vã chạy về.
- Sao rồi? – thân ảnh nam tử cao lớn đưa lưng về phía bọn người mới tới, trầm giọng hỏi.
- Bẩm chủ tử, nơi đó vẫn không có động tĩnh hay phòng bị gì!
- Xác định? – ngữ khí nam tử hạ
xuống thấy, bàn tay từ từ nắm lại thành quyền. Không có phòng bị cũng
không thể khinh thường.
- Nô tài đã xác minh, quan sát một ngày vẫn không có dị thường gì.
- Tốt lắm, nếu không có phát sinh chuyện gì thì dọc đường đi các ngươi đã làm gì?! – hắn vẫn cẩn thận
hỏi, dù sao thì hắn cũng đã từng bại dưới tay nữ nhân kia.
là những thứ bổn vương phi từng chơi qua, không thấy xấu hổ còn dám sử
dụng. Đúng là không biết lượng sức mình! – Cảnh Dạ Lan đá đá người té
trên mặt đất, lạnh nhạt nói.
Giờ phút này, người bên ngoài doanh trướng mới lên tiếng:
- Vương phi, tất cả thích khách đều bị thuộc hạ bắt giữ.
- Tốt lắm, các ngươi nghe đây,
phân phó xuống dưới phải phòng thủ nghiêm ngặt, rất nhanh sẽ có một hồi
ác chiến. – nàng chậm rãi nói, tay day day thái dương. Tối nay nhất định lại một đêm không ngủ.
Không lâu sau, tiếng chém giết trong
doanh trướng càng lúc càng lớn. Cảnh Dạ Lan lẳng lặng ngồi đó, thưởng
thức cây mộc trâm trong tay. Tình hình giống như nàng dự đoán, có thể
tránh được kiếp nạn này không còn phải xem vận khí.
- Vương phi. – người hầu một thân nhiễm huyết vọt vào. – Thỉnh vương phi mau rời đi! – vẻ mặt người hầu
vô cùng cầu khẩn.
- Bây giờ còn chưa được, tình hình bên ngòai thế nào rồi?
- Mọi chuyện giống như những gì
vương phi dự đoán, nơi nào cũng đều phòng thủ nhưng lần này bọn người
kia đến quá nhanh. Các tướng sĩ chống đỡ không được bao lâu nên người
hãy mau rời đi thôi!
Cảnh Dạ Lan đi đến bên người thủ hạ, cẩn
thận đánh giá tình huống bên ngoài. Đôi mắt nàng căng thẳng, đoán chừng
bây giờ còn có thể chống đỡ là vì số lượng người tạm thời hơn đối
phương. Nhưng đối phương lại được huấn luyện bài bản, tuy bị vây ở thế
hạ phong nhưng tiếp tục kéo dài thời gian thì nàng phỏng chừng kết quả
không khả quan lắm.