Tù Phi Tà Vương

Chương 63 : Lẳng lặng rời đi

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Thấy rõ

người tới, Cảnh Dạ Lan rốt cuộc duy trì không được, vô lực ngồi xuống

tuyết. Bốn phía rét lạnh thấu xương giống như ngồi trong địa ngục. Nhưng cơn mưa tuyết cứ thế vù vù bay tới, vô thanh vô tức rơi xuống.



“Ngô đại ca!” Tiểu Khả nâng Cảnh Dạ Lan dậy, hướng hắn kêu ra tiếng kinh hỉ. Người

này chính là người hầu bên người Vân Vương gia. Thật không ngờ có thể

gặp ngừoi này ở đây.



“Ngô đại ca, sao ngươi lại ở trong này?” Cảnh Dạ Lan kinh ngạc hỏi. Tô Vân Phong đã sớm nên trở lại Lan Lăng sao người hầu hắn lại xuất hiện ở trong này? Nàng không khỏi nhìn phòng

trong chớp lên bóng người.



“Bẩm Vương phi, ngày ấy người đi rồi, Bắc An Vương gia liền đuổi theo sau, nhưng không tìm được Vương phi. Vân Vương gia lo lắng Vương phi một đường bôn ba, cho nên bảo thuộc hạ đi theo Vương phi.”



Tô Vân

Phong! Cảnh Dạ Lan mỉm cười. Một người thông minh cơ trí lại giấu diếm

không lộ ra ngoài. Thì ra hắn vẫn phái người theo ta. Nhớ tới ánh mắt

lưu luyến của hắn trước khi chia tay, trong lòng không phải không cảm

động. Nhưng mà Cảnh Dạ Lan nàng không phải là người là muốn dựa vào nam

nhân mà sống. Nếu sau này không thể thoát khỏi Hiên Viên Khanh Trần thì

nàng cũng không muốn bất kỳ một người nào vì nàng mà gặp thêm phiền

toái. Thấy sắc mặt Cảnh Dạ Lan không tốt lắm, hắn chạy nhanh bảo Tiểu

Khả nâng nàng dậy đi vào trong phòng.



Trong phòng

có vài người. Đều là tùy tùng của Tô Vân Phong. Bọn học đều cung kính

hành lễ với Cảnh Dạ Lan, sau đó đứng qua một bên.



“Ngô đại ca, chúng ta phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, Hiên Viên Khanh Trần mang theo người đang lùng sục trên núi!” Nàng nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài đem kịt một mảng, tuyết giống như những sợi bông xả tung ra, kéo dài không đứt.



“Vương phi không cần lo lắng. Thuộc hạ tìm được một đường núi bí mật có thể rời đi. Qua đỉnh núi này, Vân Vương gia đã phái người đợi chúng ta”. Hắn an ủi Cảnh Dạ Lan. Liếc mắt thấy vết máu loang lổ trên quần áo, rồi đột nhiên đứng lên nói: “Vương phi, người nghỉ ngơi trước một chút đi”.




Đứa nhỏ

không còn, đứa nhỏ không còn… Cảnh Dạ Lan buột chặt thân mình mềm nhũn,

kinh ngạc nhìn Tiểu Khả nhưng không nói được một lời, xoay người nằm

xuống quay lưng về phía Tiểu Khả, thật lâu sau không có ra tiếng, hai

đầu vai gần yếu hơi hơi run run.



« Tiểu thư, người nói gì đi, người đừng hù dọa nô tỳ !». Tiểu Khả quỳ gối bên thân thể Cảnh Dạ Lan, tay nhỏ bé run run đặt ở đầu vai nàng. Yên lặng không lên tiếng so với tiếng khóc đại náo càng làm

cho Tiểu Khả lo lắng cho Cảnh Dạ Lan.



« Ta không sao, ngươi lui xuống đi ». Nàng cũng như thường thản nhiên nói.



Tiểu Khả cũng không dám nói nửa tiếng, đành phải yên lặng lui ra.



Nước mắt rơi xuống tấm chăn trong chớp mắt biến lạnh như băng. Thân thể trở nên đau

đớn tận đáy lòng, ngay cả hô hấp tựa hồ ẩn ẩn làm đau khiến cho nàng

không thể thở.



Cuối cùng

thì cũng không thể giữ được con! Ngực nàng đau nhói lên. Một sinh mệnh

nho nhỏ bị bóc ra từ thân thể nàng, giống như tận đáy lòng, nơi mềm mại

nhất bị người ta cầm đao khoét một vết thương thật sâu.



Có lẽ như

vậy đối con là rất tốt! Nàng gắt gao nhắm mắt lại, trong nháy mắt, nước

mắt Cảnh Dạ Lan ào ào tràn ra. Úp mặt xuống nệm chăm, tiếng nức nở

truyền ra, làm cho Tô Vân Phong, người vẫn đứng ngoài phòng không dám đi vào trong lòng ăn một trận khổ sở.



Hoa Mị Nô, nàng có biết lúc nàng thương tâm thì tim của ta cũng bắt đầu đau lên. Hắn khép lại cửa phòng, lặng yên rời đi.