Tù Phi Tà Vương

Chương 64 : Ngươi thực sự dám làm như thế !

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


Hiên Viên

Khanh Trần mặt không chút thay đổi nghe người hầu hồi báo, toàn thân

căng cứng, chỉ có mũi hơi hơi phập phồng thở. Toàn bộ trấn nhỏ đều đã

lật tung lên, cũng đã đem cả đỉnh núi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy

Cảnh Dạ Lan. Song ở ngôi nhà cỏ kia hắn lại phát hiện có người từng dừng lại ở đây, ven đường hắn cũng phát hiện tuyết có vết máu khô.



Ngươi thật sự dám làm như thế. Ngươi thực sự dám làm như thế !



Lửa giận

trong mắt hắn càng thiêu càng liệt. Ngón tay xiết chặt đánh một phát

xuống mặt bàn. Tùy tùng bên cạnh thấy hắn như thế, không dám có một

tiếng động, hít thở cũng không thông. Bọn họ nơm nớp lo sợ chờ Hiên Viên Khanh Trần lên tiếng.



« Vương gia ! » Ngoài cửa một người sắc mặt mang vẻ tươi cười, y tức khắc nói : « Có thuộc hạ trên núi phát hiện một sơn đạo. Sau khi xem xét, coi như có

người đi qua. Theo dấu chân lưu lại trên tuyết, thấy có dấu chân nam lẫn nữ».



Trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời : « Biết là ai không? »



« Tuy thuộc hạ không biết là người nào, nhưng dám khẳng định một chút ».



« Là cái gì ? »



« Nam nhân hình như mang quan giày, hơn nữa chắc hẳn đều là võ tướng ». Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói : « Thuộc hạ cho người xuống núi xem xét, không ngoài dự kiến còn tra được dấu vết của xe ngựa.»



Xem ra lúc

này đây, nàng vẫn có kế hoạch chạy trốn. Cư nhiên có người ở phía sau

giúp dỡ nàng. Đối đầu với Hiên Viên Khanh Trần hắn sẽ có rất nhiều kết

cục, hắn tất phải nhắc nhở một chút. Hiên Viên Khanh Trần đột nhiên đưa

tay nắm chén trà, vung tay đánh rớt, choang một tiếng bể nát.
Tay Tô Vân

Phong lơ đãng va chạm vào đầu ngón tay của nàng, lành lạnh, làm cho hắn

hơi hơi nhăn lại. Từ khi mất đứa nhỏ nàng không có một lần khóc nháo,

đúng hạn uống thuốc bổ. Từ đó, tuy rằng thân thể nàng ngày một chuyển

biến tốt, cơ thể có da có thịt nhưng đôi mắt kia lại thiếu sự linh động

của ngày xưa, cho dù nhìn mọi người trước mắt thì vẫn không có một tia

tức giận.



« Vương phi, nếu người không chê, cùng ta tới Lan Lăng đi ? » Hắn nói trực tiếp. Hắn không thể yên tâm để nàng độc thân bên ngoài.



Cảnh Dạ Lan

nghe xong chính là cười cười, đầu ngón tay theo bản năng chạm qua bụng.

Đứa nhỏ đã không còn, nàng cùng với Hiên Viên Khanh Trần đã không còn

một tia liên hệ gì nữa. Cho dù Hoa Mị Nô thật sự mắc nợ hắn cái gì, tra

tấn như vậy cũng nên kết thúc. Huống chi nguyên bản nàng và nàng ấy vốn

không có quan hệ gì, nàng chỉ là chiếm dụng thân thể này thôi.



Nâng lên con ngươi, nàng lắc đầu. « Cảm ơn Vương gia đã suy nghĩ cho ta , nhưng ta tính mang theo Tiểu Khả rời đi xa thật xa, sống những tháng ngày bình thản. « Dù gì hắn cũng là vương gia của Lan Lăng, trong gia tộc đều hỗn loạn,

mà Cảnh Dạ Lan ghét nhất là những thứ đó. Nàng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói củaTô Vân Phong, chỉ là nàng thật sự không thể quen nổi loại

cuộc sống này. Chẳng sợ Tô Vân Phong có thể vì nàng che gió đụt mưa,

nàng không muốn vi phạm nguyên tắc sống đơn giản, đạm bạc của chính

mình.



Tô Vân Phong cũng dự đoán được nàng sẽ trả lời như vậy. Nguyên bản nàng chính là một nữ tử kì lạ. Hắn ôn hòa cười nói : « Mị Nô, nàng coi như đến Lan Lăng

đi chơi một chuyến, nói không chừng nàng sẽ thích nơi đó. » Trong lúc

nhất thời, hắn sửa lại cách xưng hô, ý cười ấm áp trong mắt hắn ánh vào

mắt Cảnh Dạ Lan.