Tù Phi Tà Vương
Chương 65 : Vương gia đến thật sớm
Ngày đăng: 06:25 19/04/20
Chạy nhanh nửa tháng lộ trình, Cảnh Dạ Lan cùng đoàn người Tô Vân Phong đã
đến Lan Lăng. Nơi này ở phía nam, bốn mùa như xuân, cảnh sắc hợp lòng
người. Tuy rằng khí trời đã vào đông giá rét nhưng hoa tươi vẫn nở rộ,
thời tiết mát mẻ làm cho người ta say lòng. Đặc biệt làm cho một người
chưa bao giờ đi qua phía nam như nàng cảm thấy mới mẻ, thú vị.
Ở một thế
giới khác khác, từng có người đáp ứng nàng chờ nàng sau khi hoàn thành
nhiệm vụ rời khỏi tổ chức thì sẽ mang nàng đến phía nam, nơi phong cảnh
hợp lòng ngươi định cư. Đáng tiếc lời nói còn vang vẳng bên tai, người
đã không còn nữa.
« Mị Nô, nàng thích nơi này không ? » Tô Vân Phong nhìn nàng hình như đang rất cao hứng.
« Rất đẹp. » Nàng ngoái đầu nhìn, cười yếu ớt nói.
Tô Vân Phong từ một bên hái một đóa hoa, thật tự nhiên thay trâm cài lên tóc của nàng. « Nơi này mới chỉ là biên giới Lan Lăng. Chờ đến khi nào nàng đến kinh thành, so với hiện tại còn xinh đẹp hơn. »
Vuốt ve búi
tóc nơi Tô Vân Phong cài lên đóa hoa tươi, Cảnh Dạ Lan cười nhẹ. Một
đường đi chung, sự thân thiết của Tô Vân Phong nàng đều xem ở trong
mắt. Nói thực ra, nàng cảm giác hắn àng ngày càng giống Quỷ Túc. Ôn
thuận, thích ở những thời điểm không tưởng tặng cho nàng những điều bất
ngờ, hạnh phúc.
« Lan Lăng quả thật là một nơi rất tuyệt vời. » Nàng hít thở thứ không khí mang theo mùi hoa thản nhiên. Rời xa Hiên
Viên Khanh Trần, lòng nàng dần dần yên ổn. Những tháng ngày nghĩ lại mà
kinh hãi đã bị nàng gạt ra khỏi đầu.
Tô Vân Phong nhanh tiếp nói : « Mị Nô, nàng cùng Tiểu Khả ở lại nơi này một thời gian ngắn được không?» Trong mắt chờ mong, làm cho Cảnh Dạ Lan cuối hạ mi mắt.
Thời gian
đêm khuyên bảo, đều không thể làm cho hắn hủy bỏ ý niệm trong đầu muốn
đi Lan Lăng , đành phải dặn hắn cẩn thận nhiều hơn.
Trong gió
lạnh, hắn giơ lên bào giác màu đen, tựa như tấm màn đen che khuất bầu
trời đêm. Vô Ngân trong lòng bất an khó hiểu đứng lên.
Khanh Trần,
Hoa Mị Nô đối với ngươi bắt đầu quan trọng như vậy sao? Ngươi ngay cả
người ở trong lòng ngươi nhiều năm kia có thể không để ý, chỉ vì một Hoa Mị Nô có thể làm thuốc dẫn mà ngươi hy vọng đã lâu sao? Ngươi nhìn
không tới tâm của chính ngươi, nhưng vẫn là trước sau như một dựa theo
nguyện ý chính mình, đến cuối cùng có lẽ…
“Đều là người cố chấp » Hắn nhẹ thở dài. Hiên Viên Khanh Trần như thế, Hoa Mị Nô cũng như vậy.
Trước mắt hắn hiện lên ánh mắt bất khuất của Cảnh Dạ Lan. Hắn chưa bao
giờ thấy qua vẻ kiên định như vậy ở một nữ nhân nào.
Giương mắt
nhìn lên, Hiên Viên Khanh Trần đã sớm biến mất nơi cuối đường. Vô Ngân
nhìn xung quanh thật lâu, lo lắng trong mắt tăng lên.
Đến phủ của Tô Vân Phong, Cảnh Dạ Lan cũng mới biết, ở Lan Lăng hắn có địa vị hiển hách bao nhiêu.
“Có vừa lòng với nơi này không?” Sáng sớm, Tô Vân Phong đứng trước cửa phòng nàng, cười dài nhìn nàng.
Cảnh Dạ Lan mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, cũng không có cách nào từ chối nên cho Tiểu Khả mời hắn vào. “Vương gia đến thật sớm.”
Dung nhân
của nàng thanh nhãn làm cho Tô Vân Phong không khỏi tán thưởng. Nữ nhân
này thật sự hay thay đổi, mỗi một lần nàng đều có thể gây cho mình những cảm giác mới lạ, không giống nhau.