Tù Phi Tà Vương

Chương 66 : Hắn tuyệt không che dấu

Ngày đăng: 06:25 19/04/20


“Có phải ta thế này khiến cho vương gia sợ không? “Nàng nở nụ cười. Trong phủ của Tô Vân Phong có rất nhiều danh cơ

thiếp. Mỗi người đều là nử tử xuất chúng nhưng e là không có một người

nào dám nhìn hắn trực diện như nàng.



“Không, Mị Nô. Cho dù nàng như thế nào đều rất đẹp”. Lời hắn khen luôn làm cho ngươi ta cảm thấy xuất phát từ chân tâm. Điểm này Cảnh Dạ Lan cũng rất đồng thuận.



“Vương gia thường xuyên khích lệ người sao?” Đôi mắt nàng tràn đầy ý cười, không một chút e ngại, trước mặt hắn chải

vuốt mái tóc dài đen mượt, từng lọn tóc rơi xuống giống như mặt nước

trút xuống đầu vai. Cây lược gỗ chải xuống vuốt ve từng sợi tóc, đầu

ngón trắng nõn lần trong mái tóc đen như ẩn như hiện. Tô Vân Phong ở một bên nhìn, ánh mắt mê say.



Xinh đẹp lộ

ra làm cho một người bệnh mới khỏi như nàng càng phát ra vẻ chọc người

người trìu mến, hết lần này đến lần khác mềm mại đáng yêu như vậy nhưng

lại bất khuất và kiên nghị làm cho nàng khác hẳn với những nữ tử bình

thường khác. Khó trách Hiên Viên Khanh Trần muốn giam giữ nàng. Nhưng

suốt từ lúc ở chung tới hiện giờ, Tô Vân Phong chưa có cách nào nhìn

thấu được lòng của thiên hạ trước mắt .



Ánh mắt của

nàng thật sự không giống những nữ tử lứa tuổi này nên sở hữu, một tia

trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ánh mắt có một thứ lạnh lùng, xa lánh và

kiên định.



« Mị Nô, nàng hãy chuẩn bị thật đẹp, ta dẫn nàng đi xem mấy thứ này”



« Là cái gì ? » Miệng nàng giác cầu ngưng cười ý liên thanh hỏi.



« Đi thì nàng sẽ biết. » Tô Vân Phong cười thần bí, xoay người đi ra ngoài.


« Dạ, Vương gia! »



Tô Vân Phong khơi lên ngọn nến, đẩy cửa sổ ra, nhìn nơi cách chỗ mình không xa, nơi

Cảnh Dạ Lan đang sống. Ôn hoà trong ánh mắt không có gì gợn sóng, giống

như tin tức vừa rồi không ảnh hưởng chút gì đến hắn.



Mị Nô…



Ngựa đi ngày đêm không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đến kinh đô của Lan Lăng. Hiên Viên Khanh Trần một khắc không trì hoãn đi đến trước phủ Tô Vân Phong. Rõ

ràng nơi này đã triển khai trận thế xếp thành hàng ở trước cửa.



« Cung nghênh Bắc An Vương gia ! » Võ tướng trong phủ đi ra vội vàng hành lễ. « Vương gia nhà ta chờ ngài đã lâu. » Cung thỉnh Hiên Viên Khanh Trần vào phủ.



Tô Vân Phong như thường lui tới ý cười thản nhiên, hắn nói: “Vương gia đến thật nhanh.”



“Tác phong của ngươi cũng không chậm!” vẻ mặt Hiên Viên Khanh Trần phong trần, cười lạnh một tiếng. Xem ra tư thái của Tô Vân Phong chính là đang chờ chính mình, trấn định tự nhiên

như vậy.



“ Vương gia muốn nói cái gì?”



“Vương phi của cô vương đang ở nơi này của ngươi, ngươi nói là muốn cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần nói trực tiếp.



“Không sai, Bắc An Vương phi chính là ở nơi này của ta.” Hắn tuyệt không che dấu.



Hiên Viên Khanh Trần biến sắc, tuỳ ý một chút cười lạnh, khách khí nói: “Vân Vương gia, Vương phi của cô vương quấy rầy ở trong này, cho nên cô vương đến đem nàng đi!” Nói xong sẽ bảo người đi tìm Cảnh Dạ Lan.



Tô Vân Phong ánh mắt khẽ biến đổi, người hầu bên người lập tức triển khai thế phòng thủ. “Bắc An Vương gia, nơi này là địa phận Lan Lăng, ngươi ta quan hệ thông gia cho nên mong ngươi đừng quá nổi nóng, nếu không thì ta cũng khó mà đối đãi với ngươi chu đáo được!” Lời nói hắn ôn hoà nhưng đã có hơi hướng uy nghiêm không thể không kiêng nể.